Ạn suy nghĩ một lúc, đoán rằng có lẽ Văn Tiêu không thích chụp ảnh, nhưng anh thực sự không nỡ xóa bức ảnh này.
Lứa học sinh lớp một này mới vào trường Slanert , nếu không có gì bất ngờ, tụi nhỏ sẽ học ở đây đến khi tốt nghiệp, từ đồng phục xanh lam nhạt, đến đồng phục xanh lam đậm của trung học cơ sở, rồi đến đồng phục đen của trung học phổ thông... cuối cùng tốt nghiệp và mỗi người một ngả.
Toàn bộ thời gian trước khi trưởng thành sẽ được trải qua ở trường Slanert , bức ảnh này biết đâu sau này còn có thể gợi lại kỷ niệm.
Ôn Từ Lai cất giữ bức ảnh một cách cẩn thận.
Văn Tiêu không thể hiểu nổi tại sao mình lại giận, cũng không yêu cầu thầy xóa bức ảnh, không hiểu mình đang giận điều gì.
Vừa ngồi xuống chỗ, cậu thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn vào một người.
Khi thấy mái tóc vàng quen thuộc, Văn Tiêu mới nhận ra, đó là Lãnh Thư Thành đã trở lại lớp học.
Cậu lại nhìn thấy Lãnh Thư Thành với cánh tay phải băng bó, trong lòng thầm nghĩ, nhà họ Lãnh thực sự nghiêm khắc, Lãnh Thư Thành đã bị như vậy mà vẫn phải đi học.
Và với cánh tay băng bó, có thể viết chữ được không?
Vừa nghĩ vậy, cậu thấy đối phương đứng dậy đi về phía bàn học của mình.
Văn Tiêu cảnh giác nhìn cậu ta, đoán rằng Lãnh Thư Thành đến gây phiền phức vì chuyện ở bể bơi hôm đó.
“Hôm qua...” Lãnh Thư Thành đứng thẳng, biểu cảm có chút không tự nhiên, vẫn giữ vẻ kiêu ngạo không muốn cúi đầu, dù tay bị băng bó nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm túc như đang chuẩn bị phát biểu, không hề tỏ ra yếu đuối.
“Cảm ơn.”
Lãnh Thư Thành nói xong, không đợi Văn Tiêu phản ứng, liền quay đầu trở về chỗ ngồi.
Văn Tiêu đầy thắc mắc, nhìn bóng lưng Lãnh Thư Thành rời đi, cảm thấy vị thiếu gia này ngay cả nói cảm ơn cũng tỏ ra không tình nguyện, như thể bị ép buộc.
Tiết học tiếp theo là môn ngữ văn, Văn Tiêu mở sách ra, những nội dung này đối với cậu quá đơn giản.
Cậu đẩy sách sang một bên, nghe thấy các bạn trong lớp đang bàn luận đi đâu chơi vào ngày mai, cậu mới nhớ ra, hôm nay là thứ sáu, ngày mai được nghỉ.
"Mọi người im lặng nào." Ôn Từ Lai cầm sách bước lên bục giảng, khẽ ho một tiếng "Biết rằng ngày mai là cuối tuần, mọi người rất vui, nhưng trò chuyện để sau giờ học, khi lên lớp thì hãy học tập nghiêm túc."
"Tuần sau là kỳ thi giữa kỳ, là lúc kiểm tra kết quả học tập hai tháng qua của các em, phải chú ý hơn."
Văn Tiêu nghe thấy tiếng than thở từ phía dưới, cậu nghĩ việc ghét thi cử có lẽ là đặc điểm chung của tất cả học sinh.
"Môn thi gồm ngữ văn, toán, tiếng Anh, khoa học và lịch sử. Khi thi các em không cần lo lắng, sau khi thi xong, trường sẽ tổ chức đi chơi ở Nguyệt Thần Cốc để thư giãn..."
Ôn Từ Lai vừa dứt lời, phía dưới đã vang lên tiếng reo hò, có người còn ném cả sách lên không trung.
Văn Tiêu bị tiếng ồn làm đau đầu, lấy tay che tai.
Nguyệt Thần Cốc thực ra là một công viên giải trí lớn, kiếp trước cậu chưa từng đến, nhưng không đến không có nghĩa là cậu muốn đi.
"Cậu có đi không?" Tống Cảnh Bạch ở bên cạnh hỏi.
Xung quanh rất ồn ào, Văn Tiêu tuy không nghe rõ lời Tống Cảnh Bạch, nhưng nhìn khẩu hình miệng cũng đoán được ý.
Nhưng cậu vẫn muốn giả vờ không nghe thấy.
Đột nhiên Tống Cảnh Bạch ghé sát vào tai cậu, giọng nói truyền vào tai, khác hẳn tiếng ồn ào bên ngoài.
Dù không lớn, nhưng làm tai cậu có chút tê tê và ngứa ngáy.
Văn Tiêu phản xạ lùi lại một bước, che tai chặt hơn, như con mèo bị giật mình.
"Không đi!" Văn Tiêu từ chối ngay lập tức, cậu ta đùa sao, tại sao cậu phải đi dã ngoại với một đám học sinh tiểu học.
Nếu có hoạt động kỳ quặc nào khác, chẳng phải cậu tự đào hố chôn mình sao.
Tống Cảnh Bạch cười nói: "Vừa hay tôi cũng không định đi, vậy chúng ta cùng ở lại trường."
Văn Tiêu quay đầu nằm lên bàn, không để ý đến cậu ta, ai muốn ở lại trường với F4...
Sau khi hết tiết học, Văn Tiêu bị giáo viên chủ nhiệm gọi lại, Ôn Từ Lai còn đặc biệt hỏi cậu có theo kịp việc học không.
Văn Tiêu nhìn vào cuốn sách ngữ văn với những chữ dễ như ăn kẹo, khó mà nói mình không theo kịp, nhưng nhìn Ôn Từ Lai với vẻ mặt không tin tưởng, cậu cũng không muốn giải thích.
Văn Tiêu từ văn phòng đi ra, cảm thấy đói, một mình đi đến nhà ăn, lấy vài món nhỏ rồi ngồi vào một góc.