Văn Tiêu chết trong một căn phòng ngầm rộng hai mươi mét vuông, chỉ còn một tháng nữa là đến sinh nhật mười tám tuổi của cậu.
Nhưng khi cậu mở mắt ra lần nữa, điều cậu thấy không phải là “thế giới sau khi chết” mà là một lớp học tràn ngập ánh sáng mặt trời.
Ánh nắng mùa thu chiếu qua cửa sổ kính, trên cao có thể nhìn xuyên qua những tán lá bạch quả rậm rạp, thấy bầu trời xanh trong, đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Tiếng cười đùa của trẻ con vang lên bên tai, náo nhiệt, những khuôn mặt trẻ thơ hiện lên trước mắt cậu, hoàn toàn xa lạ.
Văn Tiêu cúi xuống nhìn, trên bàn có một cuốn vở bài tập mới tinh, chỉ vừa mới ký tên.
Năm nhất ban hai, Văn Tiêu.
Chữ viết nguệch ngoạc, nhưng vẫn có thể đọc được.
Chính giữa cuốn vở còn in một chiếc phù hiệu trường, trên đó ghi tên Trường Quý Tộc Slanert, dưới còn có một dòng chữ viết tay tiếng Anh.
Cậu đã trọng sinh, cậu chết ở tuổi mười tám, quay lại mười năm trước, trở thành một học sinh tiểu học bảy tuổi.
Những đứa trẻ khác đều vừa vào tiểu học, tò mò về mọi thứ, vài âm thanh cũng lọt vào tai cậu.
“Học sinh mới tên gì nhỉ? Nghe giáo viên nói là sức khỏe yếu, nghỉ hai tháng rồi bây giờ mới đến trường.”
“Hình như là... Văn Tiêu, đúng không nhỉ.”
“Được giáo viên dẫn vào lớp xong, cậu ta đã nằm úp mặt lên bàn ngủ... Ê! Nhìn kìa, cậu ta dậy rồi.”
Văn Tiêu cảm thấy mình như con khỉ trong sở thú bị mọi người vây quanh nhìn ngó, đối diện với những ánh mắt tò mò, cậu không thay đổi sắc mặt, chỉ một lúc sau lại cảm thấy buồn ngủ, gục đầu xuống bàn và ngủ thϊếp đi.
Trong mơ màng, cậu nghĩ, nếu đây là mơ thì ngủ một giấc sẽ tỉnh lại.
Cậu nhớ mình trước đó nằm trong căn phòng tầng ngầm lạnh lẽo ẩm ướt, thời tiết tháng mười một bên ngoài đã rất lạnh, nhưng Văn Tiêu thấy trong phòng tầng ngầm còn lạnh hơn.
Do mất ngủ lâu dài và thiếu máu, cộng với mấy ngày không ăn gì, cậu ngất xỉu trong phòng tầng ngầm.
Không ai sẽ phát hiện ra cậu, chú ý đến cậu, có thể cậu cứ lặng lẽ chết trong căn phòng nhỏ đó, không biết bao lâu mới có người phát hiện.
Là một pháo hôi trong sách, đây là kết cục của cậu trong nguyên tác.
Tuyệt vọng, cùng quẫn.
Chết ở góc khuất không ai hỏi thăm, đó là số phận không thể chống lại.
Đúng vậy, trong tiểu thuyết.
Khi cơ thể không còn kiểm soát được, mềm nhũn vô lực, trong khi não bộ vẫn còn vài phần tỉnh táo, trước mắt cậu hiện lên nhiều hình ảnh như phim quay chậm.
Có những cảnh cậu đã thấy, có những cảnh chưa từng thấy, giống như một cuốn tiểu thuyết đang được phát lại toàn bộ trước mắt cậu.
Đến chết cậu mới biết mình sống trong một cuốn tiểu thuyết đam mỹ.
Đóng vai một pháo hôi mà ai cũng ghét.
Dù lần đầu nghe từ “đam mỹ” nhưng cậu cũng đoán được đại khái theo cốt truyện – tình yêu nam nam. Nhưng dù là nam nam, nữ nữ hay nam nữ, trong mắt cậu cũng chẳng có gì khác biệt.
Mối quan hệ của cậu với mọi người sạch sẽ đến đáng sợ, không có bạn bè, cũng không thân thiết với gia đình, rất phù hợp với thiết lập pháo hôi trong tiểu thuyết.
Vì pháo hôi không cần nhiều đất diễn, không cần miêu tả chi tiết.
Văn Tiêu mơ hồ nghe thấy tiếng gõ bàn bên tai.
Cậu mở mắt ra, vẫn là lớp học quen thuộc, nhưng trước mắt có thêm một người, một đứa trẻ.
Cậu ta mặc đồng phục màu xanh nhạt, đồng phục gọn gàng không thấy nếp nhăn, có đôi mắt cáo, khi nhìn cậu luôn khiến người ta cảm thấy như cậu ta đang cười, trông rất thân thiện.
Do tuổi còn nhỏ, đôi mắt to và sáng, làm cho đôi mắt hơi xếch không rõ ràng, dễ dàng nhận ra cậu ta lớn lên sẽ rất đẹp trai.
Nhưng đôi mắt này luôn khiến cậu cảm thấy quen thuộc.
“Bạn học, bạn ngồi nhầm chỗ của tôi rồi.” Giọng nói cố ý nhỏ nhẹ, nghe rất nhẹ nhàng.
Do vừa tỉnh dậy đầu óc vẫn còn ong ong, bị giọng nói nhẹ nhàng này đánh thức, trong lòng cũng không cảm thấy phản cảm.
Văn Tiêu nhìn sang bên cạnh, lúc được dẫn vào cậu không chú ý mà ngồi xuống luôn, vì hai cái bàn đều rất sạch sẽ, sạch như không có ai ngồi.
Cậu lặng lẽ đứng dậy ngồi sang bàn bên cạnh, vừa nghĩ, thì ra cậu có bạn cùng bàn.
“Đó không phải là Tống Cảnh Bạch sao? Hôm nay cậu ấy đi học rồi?”
“Hôm qua không phải cậu ấy đánh nhau với Hoắc Triển Ngôn à, hôm nay Hoắc Triển Ngôn không đến.”
“Hoắc Triển Ngôn bị bố mẹ đón về nhà, nghe nói gia đình Tống Cảnh Bạch không ai đến, cậu ấy tự về.”