- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh
- Chương 83
Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh
Chương 83
Editor: Mai
“Có lệ như vậy được không?” Thẩm Chấp mỉm cười nhìn cô.
Kỷ Nhiễm lắc đầu, không thể, không thể.
Cô kéo cánh tay Thẩm Chấp, kể ra: “Nếu anh cầu hôn với em, nhất định phải thật lớn, hoa hồng tốt nhất phải 9999 bông, rồi còn đèn nữa, sân khấu nhất định phải dựa theo tiêu chuẩn Grammy.”
Thật ra Kỷ Nhiễm chỉ đang nói hưu nói vượn để giảm bớt xấu hổ thôi.
Chuyện cầu hôn được nói ra từ miệng cô, giống như cô bắt buộc phải làm vậy.
Thế mà Thẩm Chấp còn tỏ vẻ nghiêm túc hỏi: “Em muốn lên sân khấu phát biểu à?”
Kỷ Nhiễm: “…”
Hai người đi lên xe chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, Kỷ Nhiễm vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi gặp mẹ anh.” Thẩm Chấp nhìn cô, trong giọng nói lộ ra sự sung sướиɠ.
Ngón tay đang điều chỉnh dây an toàn của Kỷ Nhiễm cứng lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Bây giờ sao?”
Cô thật sự ngây người mà, loại chuyện gặp cha mẹ này không phải cần chọn ngày tốt rồi tắm rửa dâng hương lên à? Sao tùy ý như vậy được.
Kỷ Nhiễm lắc đầu như trống lắc.
“Không muốn đi?” Tuy Thẩm Chấp nói như vậy nhưng đã bắt đầu nổ máy xe.
Kỷ Nhiễm lắc đầu, có chỗ nào giống không muốn đi chứ. Cô sợ Thẩm Chấp thực sự cho rằng mình không muốn đi nên lập tức giải thích: “Hôm nay em chưa chuẩn bị gì cả, sao đi với anh được?”
Thẩm Chấp nói kiểu thoải mái: “Không cần chuẩn bị gì hết, em là món quà tốt nhất rồi.”
Khóe miệng Kỷ Nhiễm khẽ cong lên, vẫn nghiêm trang nói: “Khó mà làm được, đây là lễ phép cơ bản. Nào có ai đi tới nhà bạn trai làm khách lần đầu tiên lại đi tay không chứ.”
Thẩm Chấp quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Có lẽ anh phải gặp qua cha mẹ em trước mới đúng.”
Kỷ Nhiễm chưa từng nói chuyện yêu đương nên tất nhiên không biết những lễ nghi trong đó, dù gia đình Thẩm Chấp hay gia đình cô thì cũng đều phức tạp.
Bùi Uyển luôn lấy chuyện gia đình nhà họ Thẩm quá phức tạp để ngăn cản cô, vậy còn gia đình cô thì sao.
Cha mẹ ly hôn, sau khi cha tái hôn thì vợ mới của ông lại mang theo đứa con gái tới, đều không phải đèn cạn dầu.
Tạm thời Kỷ Nhiễm còn chưa tính đưa Thẩm Chấp tới gặp họ.
Như Thẩm Chấp cũng sẽ không dẫn cô đi gặp cha anh vậy.
“Anh có muốn dẫn em đi gặp ba anh không?” Kỷ Nhiễm nhìn anh, hỏi.
Thẩm Chấp lắc đầu, quan hệ giữa anh với Thẩm Kỷ Minh đã vô cùng hời hợt, phải hình dung thì là kiểu ngay cả ngày lễ tết cũng không muốn hỏi thăm nhau. Bây giờ anh vẫn luôn ở chứng khoán Cao Thông không tính rời khỏi, Thẩm Kỷ Minh nổi nóng với anh, cho rằng anh không cách nào giúp ông ta chiếm được tiên cơ trong chuyện tranh quyền thừa kế tài sản ở nhà họ Thẩm.
Cho nên quan hệ mấy cha con hai người trong mấy năm nay càng lạnh nhạt hơn.
Còn Nguyên Sênh và ông bà ngoại, vào lúc Thẩm Chấp tự có năng lực của chính mình thì đã sớm đón mọi người tới thành phố B, mua một biệt thự ở vùng ngoại thành cho họ ở.
Ông bà ngoại thích làm ruộng nên anh mua biệt thự xong liền đổi vườn hoa thành vườn rau, hai ông bà cụ muốn lăn qua lăn lại thế nào cũng được.
Nguyên Sênh, mấy năm nay bà càng chuyên tâm trong chuyện vẽ tranh hơn, ngay cả bác sĩ cũng nói bệnh tình của bà đã tốt từ lâu. Thẩm Chấp hay đưa bà đi coi triển lãm tranh, thậm chí còn mời bậc thầy tranh sơn dầu có tiếng trong nước chỉ bảo kỹ năng vẽ tranh cho bà.
Dọc theo đường đi Kỷ Nhiễm nghe Thẩm Chấp kể về những chuyện này, cho dù cô chưa từng tham dự nhưng nghe qua đã cảm thấy như vậy thật tốt, đây mới là gia đình anh muốn.
Cho dù nhà họ Thẩm có tiền, nhưng nơi đó không ai hoan nghênh anh.
Xe chạy tới bên ngoài cửa biệt thự, bên ngoài có chỗ đậu xe nên Thẩm Chấp dừng ngay tại chỗ, sau khi anh dừng lại Kỷ Nhiễm cũng xuống xe.
Chỉ là mới đóng cửa lại thì bỗng nhiên cô lại nắm cửa kính xe, ồm ồm nói: “Thẩm Chấp, hay lần sau lại đến?”
Cô vẫn căng thẳng, chưa chuẩn bị tâm lý tốt.
Bình thường trên chuyện công việc cô cũng chưa từng căng thẳng như vậy. Họ làm bên bộ phận đầu tư, mỗi lần vì chuyện định mức đầu tư hay chuyện chiếm cổ phần mà phải đàm phán rất nhiều lần, bản thân Kỷ Nhiễm có tiếng ra tay ngoan độc.
Bây giờ thế mà lại rụt rè vì chuyện tới nhà anh.
Thẩm Chấp đi tới trước mặt cô, dơ hai tay ra: “Ôm một chút.”
Kỷ Nhiễm ngoan ngoãn đi lên ôm eo anh, nói thầm: “Thẩm Chấp, chắc mẹ anh đẹp lắm.”
“Em tự mình nhìn không phải sẽ biết à?” Giọng anh mềm mại ấm áp, còn lộ ra hương vị dụ dỗ nữa.
Nhưng Kỷ Nhiễm không trúng kế của anh, cô không biết vì sao mình lại sợ như vậy.
Ngay lúc hai người đang đứng tại chỗ ôm nhau, đột nhiên một tiếng két vang lên… Trục cửa chuyển động, cửa lớn bị mở ra, người phụ nữ tóc dài mặc váy dài đứng ở đó.
“Tiểu Cảnh.”
Bà vừa kêu, Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp đồng thời quay đầu lại.
Bây giờ Kỷ Nhiễm mới nhìn thấy người phụ nữ đứng ở cửa, nhìn bà nhiều lắm mới hơn bốn mươi tuổi, thậm chí cảm giác như chưa tới nữa, mái tóc đen dài tới eo kia vừa mềm vừa óng mượt.
Trong lòng Kỷ Nhiễm không nhịn được dâng lên cảm giác kinh diễm.
Cho dù trải qua năm tháng khó khăn nhưng người trước mặt vẫn có khí chất linh hoạt kỳ ảo như cũ, vô cùng dịu dàng làm người ta vô cùng thoải mái.
Thật ra khuôn mặt Thẩm Chấp và bà không hề giống nhau lắm, Kỷ Nhiễm từng gặp qua ba Thẩm Chấp, khuôn mặt anh giống ba anh nhiều hơn. Chỉ là khuôn mặt kia nhìn thế nào cô cũng thấy đẹp và có khí chất.
Hóa ra đây là mẹ A Chấp.
Tay Nguyên Sênh đang nắm cửa xấu hổ nhìn bọn họ, bà chú ý thấy Kỷ Nhiễm còn đang xấu hổ hơn.
Bà cười, Kỷ Nhiễm liền cảm thấy cho dù thời gian thấm thoát qua đi trên người Nguyên Sênh vẫn còn cảm giác sự hồn nhiên khó có được.
“Tiểu Cảnh, bạn gái con à?” Nguyên Sênh tò mò hỏi.
Mấy năm nay bà chuyển tới thành B, tính cả lúc bà ở Dương Châu cũng chưa từng thấy Thẩm Chấp đưa bất kỳ cô gái nào về nhà. Thỉnh thoảng Nguyên Sênh đề cập với anh, cuộc đời con người không phải chỉ có công việc, anh có thể không cần mệt mỏi như vậy.
Thậm chí Nguyên Sênh còn nói với anh, bà có thể ra ngoài làm việc, bởi vì bà luôn được bạn bè vẽ tranh giới thiệu chỗ làm.
Nhưng Thẩm Chấp vẫn luôn không đồng ý, quan trọng nhất là bà cần tĩnh dưỡng. Anh sợ ở nơi mình nhìn không thấy, Nguyên Sênh lại bị người khác kí©h thí©ɧ.
Kỷ Nhiễm ngượng ngùng nhìn bà, thật ra không phải chỉ vì bà là mẹ Thẩm Chấp.
Mà càng là vì Nguyên Sênh thật đẹp.
Vẻ đẹp không thực tế.
“Cô, người khỏe, cháu là Kỷ Nhiễm.” Kỷ Nhiễm chủ động mở miệng chào hỏi.
Nguyên Sênh ít khi tiếp xúc với người ngoài, chỉ có mấy người bạn cùng vẽ tranh tiếp xúc thật lâu mới bắt đầu quen thuộc, nhưng cô gái trước mắt này lại là cô bé đầu tiên Tiểu Cảnh dẫn về nhà.
Cho dù trong lòng bà có chút sợ sệt nhưng vẫn cười trả lời: “Chào cháu, cô là Nguyên Sênh.”
Thẩm Chấp thấy bà đang đeo tạp dề, trên đó còn dính màu nước, cười nói: “Mẹ đang vẽ tranh à?”
Nguyên Sênh vui vẻ gật đầu, nhìn thoáng qua anh sau đó nhìn Kỷ Nhiễm, nhỏ giọng hỏi: “Cháu có muốn đi xem cô vẽ tranh không?”
“Mẹ anh ít khi chịu cho người khác xem tranh bà vẽ lắm đấy.” Thẩm Chấp cười nhắc nhở.
Trong lòng Nguyên Sênh vẫn khá nhạy cảm, sở dĩ bà thích vẽ tranh vì nó giống như bà đang vẽ ra thế giới nội tâm của mình vậy, bà vẽ tất cả những gì trong lòng bà ra giống người bình thường hay viết nhật ký ấy.
Cho nên ngay cả Thẩm Chấp hay ông bà ngoại cũng ít khi được vào phòng vẽ tranh của Nguyên Sênh.
Hôm nay mới gặp Kỷ Nhiễm lần đầu tiên đã mời cô đi xem tranh mình vẽ.
Có thể thấy được bà vô cùng thích Kỷ Nhiễm.
Kỷ Nhiễm đi theo vào nhà, ông bà ngoại từ phòng bếp đi ra, trong nhà có dì giúp việc. Dù sao cái biệt thự lớn như vậy cần có người dọn dẹp. Mặc dù ông bà cụ giản dị cả đời, bây giờ thuê giúp việc không quen lắm. Nhưng may mà họ luôn nghe Thẩm Chấp.
“Bà ngoại, bà có nhớ cô ấy không?” Thẩm Chấp nắm tay Kỷ Nhiễm đi tới bên cạnh bà ngoại.
Cho dù người trầm ổn như Thẩm Chấp thì lúc này cũng giống như muốn quay lại mùa hè nóng bức kia, dưới bóng cây cậu bé yên lặng nhìn cô gái nhỏ đang viết đề sudoku.
Thật ra anh vô cùng thông minh, Kỷ Nhiễm chỉ cần nói cho anh mạch suy luận giải đề, anh xem một lát đã có thể nhìn ra được.
Khi đó anh làm xong việc giúp bà ngoại, Kỷ Nhiễm sẽ ra tìm anh chơi.
Bà ngoại nhìn chằm chằm Kỷ Nhiễm rất lâu, dù sao bà cụ đã lớn tuổi, huống chi đã qua mười mấy năm nên chốc lát liền lắc đầu: “Có chút ấn tượng nhưng không nhớ ra.”
Bà cười với Thẩm Chấp: “Có phải bà ngoại già rồi không, cô gái nhỏ đẹp như vậy mà không nhớ được.”
Hôm nay Kỷ Nhiễm không trang điểm, không mặc quần áo mạnh mẽ như lúc đi làm bình thường, cô để mặt mộc nhìn còn nhỏ hơn tuổi thực tế mấy tuổi.
Bà ngoại kêu cô gái nhỏ làm Kỷ Nhiễm rất ngượng ngùng.
Thẩm Chấp hỏi: “Bà ngoại, lúc cháu chín tuổi đi dọn vệ sinh chung với bà vào chủ nhật, khi đó không phải luôn có cô bé nhỏ tìm cháu chơi à.”
Bà ngoại đã lớn tuổi, cho dù Thẩm Chấp nói như vậy thì bà nghỉ nửa ngày vẫn không ra.
Thẩm Chấp nói tiếp: “Chính là người lúc nào cũng mang đồ ăn vặt cho cháu, bà còn nói sau này muốn tìm vợ phải tìm người như vậy.”
Lần này, bà cụ đã có ấn tượng.
Ôi, nói ra đã qua nhiều năm, mặc dù bà cụ không còn nhớ rõ bộ dáng cô bé kia nhưng nhớ lờ mờ quả thật khi đó có một cô gái nhỏ như vậy.
Lúc đó những đứa trẻ khác không bằng lòng chơi với Tiểu Cảnh, bà ngoại thấy vậy vô cùng khó chịu.
Khó khăn lắm mới có cô bé bằng lòng chơi với anh, lúc đó bà ngoại còn kêu anh không cần giúp bà quét dọn vệ sinh, miễn cho bạn nhỏ ghét bỏ anh.
Không nói tới chuyện cô gái nhỏ có vẻ ngoài trắng nõn mà quần áo mặc trên người đều rất tốt.
Vừa nhìn đã biết con nhà có tiền.
Nhưng Thẩm Chấp vẫn giúp bà ngoại làm việc như cũ, cô bé kia không ghét bỏ chút nào, lúc tan học cô sẽ lén chuồn từ trong cung thiếu nhi ra cho Thẩm Chấp viên chocolate hoặc thạch hoa quả, có khi thậm chí còn cho cả túi đồ, mỗi lần cô đều mang tới những món đồ ăn vặt không giống nhau.
Không phải lần nào Thẩm Chấp cũng ăn, có đôi khi đồ ngọt anh sẽ mang về cho Nguyên Sênh ăn.
Cho nên mỗi lần bà ngoại làm việc xong cùng anh về nhà luôn cười hề hề hỏi, hôm nay cô dâu nhỏ tặng cho anh cái gì.
Lời nói đùa của bà ngoại làm Thẩm Chấp xấu hổ, khi đó anh sẽ nắm chặt đồ trong tay lắc lắc đầu.
Ngay cả bà ngoại cũng không nghĩ đến, mười mấy năm sau câu nói đó trở thành sự thật.
Bà kinh hô: “Ai ui, đây là cô bạn nhỏ lúc trước à, bà đã nói là vợ con rồi mà.”
Kỷ Nhiễm không ngờ bà cháu họ từng đùa giỡn như vậy, nhất thời đôi má đỏ bừng lên, cho dù là người có quen trường hợp lớn thì bây giờ tay chân cũng có chút luống cuống không biết để đâu.
Nguyên Sênh đứng bên nghe được chuyện lạ, kinh ngạc nói: “Mọi người quen từ lâu rồi à?”
Thẩm Chấp gật đầu: “Lúc chín tuổi đã biết rồi.”
Từ chín tuổi tới hai mươi bảy tuổi tuổi, vận mệnh dạo quanh một vòng, cuối cùng anh đã nắm chặt được bàn tay cô.
May mà Nguyên Sênh thấy cô bị bà ngoại hỏi đông hỏi tây làm cho xấu hổ liền nói: “Mẹ, con dẫn họ lên phòng vẽ tranh của con xem tranh, mẹ và dì chuẩn bị bữa tối có được không. Tiểu Cảnh đã nhiều ngày không về rồi, hơn nữa Nhiễm Nhiễm lần đầu tới nhà.”
Bà ngoại gật đầu.
Từ nhỏ Thẩm Chấp đã ăn cơm bà ngoại làm lớn lên, cho dù anh đã sớm được nếm thử món ngon do đầu bếp đứng đầu thế giới làm nhưng đối với anh mà nói, đồ ăn bà ngoại làm chính là hương vị anh thích nhất.
Công việc của anh bận rộn, nên số lần về nhà không nhiều, mỗi lần về nhà bà ngoại đều nấu món anh thích.
Phòng vẽ tranh của Nguyên Sênh ở lầu hai, phòng vô cùng lớn, hơn nữa có cửa sổ sát đất. Trong phòng có bức tranh mới vẽ được một nửa, mặc dù Kỷ Nhiễm không biết giám định và thưởng thức nhưng bức tranh này được lấy cảnh từ phong cảnh nông thôn đơn giản.
Màu sắc bà dùng phong phú sinh động, cho dù bức tranh còn chưa hoàn thiện vẫn làm người ta mong đợi không thôi.
Kỷ Nhiễm quay đầu nhìn những bức tranh được treo trên tường, trên mặt đất, có chút tò mò: “Cô, đây đều do người vẽ sao?”
Trước đó cô chưa từng gặp Nguyên Sênh, còn nghe lúc nào Bùi Uyển cũng nói bà là người bệnh tâm thần, đương nhiên Kỷ Nhiễm không để bụng chuyện đó, thậm chí cô còn bằng lòng cùng Thẩm Chấp chăm sóc mẹ anh, bởi vì đây là mẹ ruột của anh.
Ngay từ đầu cô cho rằng Nguyên Sênh hẳn là người quanh năm không ra khỏi cửa, da sẽ hơi tái nhợt, vẻ mặt héo úa rồi cả người còn nơm nớp lo sợ, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị kinh hãi.
Bây giờ cô mới phát hiện, Nguyên Sênh chưa bao giờ như vậy.
Mặc dù bà bị bệnh nhưng bà thích vẽ tranh, từ những bức tranh của bà có thể nhìn ra được nội tâm bà không hề u ám, ngược lại còn sáng chói hơn nhiều người bình thường khác.
Rồi cô nhìn thấy bức tranh phác họa được treo trên tường, bức tranh này được l*иg khung đặc biệt treo lên.
Kỷ Nhiễm đi tới nhìn, đột nhiên cười nói: “Đây là Thẩm Chấp đúng không ạ?”
“Là Tiểu Cảnh.” Nguyên Sênh vui vẻ gật đầu, bà còn hơi oán giận: “Tiểu Cảnh luôn không chịu làm người mẫu cho cô, cái này vẫn do điều ước sinh nhật của cô mới xin được đấy.”
Kỷ Nhiễm kinh diễm nói: “Bức tranh này đẹp thật.”
Bút chì đen vẽ nên đường nét khuôn mặt Thẩm Chấp, cái mũi thẳng tắp, đuôi mắt hơi cụp xuống khiến người ta có cảm giác trầm lắng lại nghiêm túc.
Ngũ quan anh tuấn thâm thúy, có chút không giống người thật, ngược lại giống như nhân vật truyện tranh được vẽ ra vậy.
“Thật đẹp.” Kỷ Nhiễm nhìn chăm chú rồi cảm thán.
Nguyên Sênh thuận thế nói: “Cháu muốn thử không?”
Kỷ Nhiễm mở to hai mắt, trong đôi mắt đen tuyền lộ ra kinh ngạc, kêu: “Cháu vẽ á?”
Nguyên Sênh bị suy nghĩ của cô chọc cười, khẽ nói: “Cô không nói cái này, ý cô là cháu có muốn thử làm người mẫu của cô không?”
“Cháu có thể chứ?” Kỷ Nhiễm nghe Nguyên Sênh muốn vẽ mình ngay lập tức càng hứng thú hơn.
Thẩm Chấp đứng bên thấy cô sắp nhảy vào trong cái hố to này liền cảm thấy người bạn trai như mình cần phải có nghĩa vụ nhắc nhở Kỷ Nhiễm một chút: “Vẽ tranh này cần phải ngồi im hai tiếng đồng hồ, em chịu được không?”
Kỷ Nhiễm: “Đương nhiên được chứ.”
Thẩm Chấp nhếch chân mày, lộ ra nét mặt cổ quái, nhắc nhở lần thứ hai: “Cho dù chán cũng không thể bỏ đi, bởi vì đây là mẹ anh vẽ?”
Đây là anh đang muốn nói, nếu em không muốn lưu lại ấn tượng xấu cho mẹ chồng tương lai của mình thì tốt nhất đừng nên đồng ý.
Kỷ Nhiễm chỉ sửng sốt vài giây rồi lập tức gật đầu đồng ý.
Nguyên Sênh còn vui vẻ hơn so với cô, kêu cô ngồi xuống, sau đó
lập tức dựng khung vẽ lên, bắt đầu đưa bút phác họa.
Thẩm Chấp ở bên cạnh yên tĩnh đứng nhìn hai tiếng đồng hồ, nhiều năm như vậy, đặc biệt lúc anh học đại học, mỗi ngày anh đều bận rộn để hoàn thành việc học của mình sao cho thật nhanh, làm sao để nhanh kiếm tiền.
Vì sao anh học tài chính, vì sao lựa chọn đầu tư.
Chính là vì công việc này có thể cho anh lương cao, chuyện anh không muốn dựa vào nhà họ Thẩm không phải chỉ là câu nói ngoài miệng.
Từ khi lên đại học, anh bắt đầu từ từ chuẩn bị cho việc thoát khỏi nhà họ Thẩm. Rốt cục anh cũng đi từng bước đến ngày hôm nay, cho dù có nhiều người đều cảm thấy vì anh dựa vào gia thế mạnh mẽ của mình, nhưng chỉ có mình Thẩm Chấp biết, tất cả mọi thứ đều do chính anh chịu đựng từng chút cố gắng tạo nên.
Làm việc liên tục 35 tiếng đồng hồ không ngủ, biến công ty thành nhà mình, lúc người khác làm anh cũng làm, lúc người khác nghỉ ngơi anh vẫn đang làm, cho dù bị bệnh anh cũng phải mang văn kiện theo vừa truyền nước vừa xem.
Cuối cùng anh đã dựa vào năng lực của mình đưa mẹ và ông bà ngoại tới bên cạnh.
Bây giờ đã là buổi chiều, ánh mắt trời chiếu vào cửa sổ, cô gái đang ngồi yên tĩnh trên ghế mỉm cười nhìn đối diện, mà người đang cầm bút vẽ kia một bên dùng ngòi bút vẽ phác họa trên tranh còn một bên dùng bút đo đạc.
Thẩm Chấp dựa người vào tường, nhìn cảnh này.
Tất cả cố gắng của anh, đều chỉ vì sự bình yên dịu dàng trong chớp mắt này.
*
Trước khi đi, Nguyên Sênh đưa bức tranh kia cho Kỷ Nhiễm.
Kỷ Nhiễm đi đường đều vui vẻ xem bức tranh này, mãi tới lúc Thẩm Chấp lái xe tới cửa nhà, nói: “Tới rồi.”
Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, liếc mắt một cái đã thấy quen, rồi giây sau mới phản ứng ra đây là nhà của mình. Chẳng qua mới một đêm không về bây giờ lại thấy hơi xa lạ.
Thẩm Chấp xuống xe, Kỷ Nhiễm lôi kéo tay anh, nói: “Anh nhớ lái xe cẩn thận chút…”
Khó khăn lắm mới có thể ở cùng một chỗ, bây giờ phải tách ra nên cô hơi buồn, cũng không biết có phải bị Thẩm Chấp nhìn ra cô không muốn tách ra với anh không mà người đàn ông lại nắm cổ tay cô, cười nhạo: “Anh phải đi lên lấy quần áo tắm với em, ai nói anh muốn đưa em về hả.”
Kỷ Nhiễm sửng sốt.
Đôi mắt to tròn nhìn anh, cho dù thời gian trôi qua mười năm đôi mắt cô vẫn chưa bị thời gian làm ảm đạm, mà càng ngày càng sáng.
Bây giờ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc càng làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.
Anh thuận thế cúi đầu hôn môi cô.
“Khó khăn lắm mới dẫn em về nhà, sẽ không thả em về nữa.”
Kỷ Nhiễm cười ôm lấy anh.
Hôm sau Kỷ Nhiễm không ngờ lại nhận được điện thoại Kỷ Khánh Lễ, từ lúc xuất viện cha con họ chưa từng gọi điện thoại cho nhau, Kỷ Khánh Lễ chỉ gửi mấy tin nhắn wechat cho cô, dặn dò cô đừng quá mệt nhọc.
Nghe Kỷ Khánh Lễ muốn gặp mặt cô, Kỷ Nhiễm suy nghĩ rồi vẫn đồng ý.
Cô ngồi xe Thẩm Chấp tới nhà anh, hôm nay anh lại làm việc ở nhà cho nên Kỷ Nhiễm lấy xe anh chạy ra ngoài. Trước khi đi, Thẩm Chấp ngồi ở ghế dựa cách cô một cái bàn nhìn cô: “Thật sự không đưa anh theo gặp ba già của vợ à?”
“Nếu ba vợ anh mà biết anh hình dung ông như vậy, đại khái cả đời này ông sẽ không chấp nhận con rể như anh đâu.”
Hai tay Kỷ Nhiễm chống trên bàn, cách bàn làm việc vươn người qua hôn anh.
Cô thật sự không dám vượt qua cái bàn này, chỉ sợ tên ma quỷ này sẽ giữ chặt lấy cô không chịu buông ra.
Chỗ Kỷ Khánh Lễ hẹn là hội sở tư nhân. Vừa thấy đã biết là nơi mà cái tuổi như ông sẽ thích, trang trí theo phong cách Trung Quốc, bình hoa trang trí là sứ thanh hoa, dưới chân là thảm đỏ Trung Quốc, ngay cả trên tường cũng treo bức tranh sơn dầu.
Kỷ Nhiễm đi vào nhìn lướt qua đã thấy Kỷ Khánh Lễ, thật ra ông vẫn còn rất bảnh bao, luôn xem trọng việc ăn mặc.
Chẳng qua hai bên tóc mai đã hơi sương trắng.
Tinh tường mà nói do thời gian để lại dấu vết trên người ông.
Kỷ Nhiễm ngồi xuống, Kỷ Khánh Lễ còn tự mình rót cho cô chén trà nghệ thuật, mùi trà bốn phía, ngay cả trong không khí cũng có mùi hương nồng đậm kia.
“Ba tìm con có việc gì?” Kỷ Nhiễm hỏi.
Kỷ Khánh Lễ đẩy hồ sơ ở trước mặt qua chỗ cô, Kỷ Nhiễm không hiểu nhưng vẫn cầm tệp hồ sơ mở ra, sau đó nhìn văn kiện bên trong.
Kỷ Nhiễm càng xem càng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn ông: “Đây là ý gì?”
“Những thứ này ba tính chờ tới khi con kết hôn mới đưa cho con, nhưng sau khi con xảy ra tai nạn, ba cảm thấy vẫn nên giao sớm cho con thì hơn, để con tự mình xử lý.”
Đồ Kỷ Khánh Lễ cho cô, không những có cổ phần công ty nhà họ Kỷ mà còn cả bất động sản giá trị hơn trăm triệu.
Mấy thứ này nói một câu giá trên trời cũng không đủ.
Mặc dù hàng năm Kỷ Khánh Lễ đều cho cô một khoản tiền, nhưng so với món đồ trước mắt này thật sự không đáng nhắc tới.
Kỷ Nhiễm rơi vào im lặng.
Ngược lại Kỷ Khánh Lễ nói tiếp: “Ba biết mấy năm nay vẫn do mẹ con chăm sóc con, ba quá ít quan tâm đến con…”
“Cho nên cái này để bồi thường con sao?” Đột nhiên Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Kỷ Khánh Lễ.
Cô cảm thấy có chút buồn cười, lúc này cô cần phải ném tệp hồ sơ lên mặt Kỷ Khánh lễ, sau đó hét to rằng lúc trước ông ở đâu, sao bây giờ mới biết ít quan tâm đến tôi, tôi không cần.
Cô không cần sao?
Nhưng Kỷ Nhiễm lại nhớ tới khoảng thời gian trong thời không kia, lúc Giang Lợi Khởi mất con, Kỷ Khánh Lễ nói tin tưởng cô.
Ông tin con gái ông không phải người như vậy.
Thời gian là kẻ địch tàn khốc nhất, bởi vì nó sẽ không chút khách khí mà mang tuổi trẻ của chúng ta đi, cả dung mạo thậm chí cả sinh mệnh. Nhưng mà thời gian lại thương xót với cô như vậy.
Nó để cô phát hiện ra những bí mật bị che giấu bởi thời gian.
Những viên ngọc trai quý giá được giấu trong vỏ, sau đó cô cạy lớp vỏ này ra phát hiện ngọc trai phát sáng bên trong.
Lần đầu tiên cô phát hiện Kỷ Khánh Lễ yêu thương cô.
Trong chớp mắt này, lòng cô chua xót khó chịu như ngày hôm đó.
Cảm xúc hỗn loạn trong lòng, thậm chí cô không biết nên nói gì với Kỷ Khánh Lễ, trách cứ ông không quan tâm mình trong nhiều năm? Hay trách cứ sự lạnh nhạt trước kia của ông.
Chính bản thân cô không có sai lần nào sao? Cô rời xa ông, bài xích ông, phiền chán ông.
Khi tự mình chất vấn, cô nghĩ đến lời ông nói ngày hôm đó, cả người giống như bị cây kim mỏng manh chọc thủng, những oán hận dưới đáy lòng mà lúc trước cô cho rằng không hề tồn tại mãnh liệt trào ra.
Cô mở to hai mắt nhìn bên ngoài cửa sổ.
Trong phòng vẫn yên tĩnh như vậy.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên Kỷ Nhiễm nói: “Lúc con kết hôn ba có đến không?”
Kỷ Khánh Lễ liền nói ngay: “Con nói mê sảng cái gì vậy, ba chỉ có một đứa con gái, con cũng chỉ có một người ba này, ba không đi thì ai dẫn con, chẳng lẽ con còn tính một mình con đi tới trước mặt chú rể?”
Ông mới nói vậy thì bỗng nhiên có chút nghi ngờ nhìn Kỷ Nhiễm: “Không phải con đang tính cưới chui đó chứ?”
Giọng Kỷ Nhiễm vo ve: “Dù sao bây giờ con có bạn trai rồi, con rất thích anh ấy.”
Cô sợ Kỷ Khánh Lễ phản đối như Bùi Uyển, nói: “Mọi người phản đối cũng vô dụng.”
Đối với chuyện này Kỷ Khánh Lễ vô cùng bất đắc dĩ, sau đó ông suy nghĩ rồi nói: “Mẹ con phản đối à?”
Kỷ Nhiễm không nói.
Đó là vì bị ông gãi đúng chỗ ngứa.
Kỷ Khánh Lễ lại nói: “Không phải tên họ Thẩm kia chứ?”
“Ba biết?” Lần này đến phiên Kỷ Nhiễm kinh ngạc.
“Mỗi ngày đều hận không thể ở lỳ trong phòng bệnh của con, dù ba không muốn biết cũng không được.” Kỷ Khánh Lễ hừ một tiếng, lúc trước Kỷ Nhiễm còn chưa có dấu hiệu yêu đương, bây giờ vừa hôn mê tỉnh lại chưa tới vài ngày đã muốn nói yêu đương rồi.
Huống chi nhìn giọng điệu này thử xem, đã nhắc tới chuyện kết hôn luôn rồi, bởi vậy Kỷ Khánh Lễ liền đoán là Thẩm Chấp.
Giọng điệu ông không tốt: “Ba biết ba cậu ta, Thẩm Kỷ Minh đúng không, không phải người tốt lành.”
Kỷ Nhiễm cười, cô nhớ lúc mình mười bảy tuổi, ông nhìn thấy Thẩm Kỷ Minh bộ dáng còn như anh em tốt. Bây giờ không vừa mắt người ta.
Cô hỏi: “Vậy ba cảm thấy Thẩm Chấp thế nào?”
“Thằng nhóc này à…” Kỷ Khánh Lễ nói tới đây liền ngừng lại chậm rãi uống trà, thấy bộ dáng không kiên nhẫn của Kỷ Nhiễm ở đối diện mời chậm rì rì mở miệng nói: “Có khí phách, tự hiểu rõ mình.”
Thật ra Kỷ Khánh Lễ từng nói chuyện qua với Thẩm Chấp lúc ở bệnh viện.
Dù sao đàn ông hiểu rõ đàn ông, con gái nhà mình ở bệnh viện hôn mê hai tháng không tỉnh lại, ngay cả công việc anh cũng không muốn mà tình nguyện canh chừng ở dó, thực sự rất thích Kỷ Nhiễm.
Huống chi ông từng nghe qua tên Thẩm Chấp, cũng từng nhìn thấy ở trường hợp công cộng, khi đó Thẩm Chấp đối với ông kính cẩn lễ phép nữa cơ.
Lúc đó Kỷ Khánh Lễ còn thấy có mặt mũi, người đầu tư trẻ tuổi mạnh mẽ như vậy lại bằng lòng qua lại thân thiết với mình.
Sau đó ông mới biết, hóa ra cậu ta đã sớm đánh chú ý lên người con gái ông.
Còn nói anh có khí phách, đương nhiên bởi vì sản nghiệp tập đoàn Hằng Trì lớn như vậy mà anh không cần, anh không những không dựa một phân mà còn tự dựa vào bản lãnh của mình liều mạng đi tới ngày hôm nay.
Huống chi nhìn tập đoàn Hằng Trì như gió êm biển lặng, nhưng sóng ngầm lại đang bắt đầu khởi động.
Chỉ quyền thừa kế thôi đã đủ rồi.
Anh không dính vào mà còn bo bo giữ mình, đây không phải tự hiểu rõ chứ là gì.
“Ba thích anh à?” Kỷ Nhiễm vui vẻ, cho dù ý kiến của Kỷ Khánh Lễ không có tác dụng gì với Bùi Uyển nhưng tối thiểu Kỷ Nhiễm không lẻ loi một mình.
Kỷ Khánh Lễ nhìn cô cười: “Con sợ mẹ con phản đối à?”
Kỷ Khánh Lễ không nhịn được cười nhạo: “Mẹ con cả đời tâm cao khí ngạo, ngoại trừ bà ấy ra cũng chỉ có con – người do bà ấy nghiêm khắc giáo dục ra, còn ai khác bà ấy cũng không vừa mắt. Cho nên theo ý bà ấy Thẩm Chấp chỉ là người si tâm vọng tưởng làm con rể nhà mình, bà ấy không vừa mắt cũng là bình thường.”
Kỷ Nhiễm cảm thấy lời Kỷ Khánh Lễ nói thật sâu sắc.
Cho dù hai người đã ly hôn mười năm thì vẫn là người hiểu rõ nhau nhất.
“Cứ làm công tác tư tưởng cho mẹ con đi, dù sao đó chính là người trong lòng con.” Lần này Kỷ Khánh Lễ đứng về phía cô không chút do dự.
Kỷ Nhiễm nhìn ông, kìm nén thật lâu nhưng cuối cùng vẫn nói: “Cảm ơn ba.”
Vẻ mặt Kỷ Khánh Lễ cổ quái nhìn cô, không nhịn được kêu: “Khó trách, con gái hướng ra ngoài, tặng con nhiều đồ như vậy mà con không nói một tiếng cảm ơn, mới chỉ nói vài câu tốt về thằng nhóc kia với con thôi con đã nói cảm ơn rồi.”
Kỷ Nhiễm: “…”
Nhưng trước khi đi, Kỷ Nhiễm nghĩ nghĩ, vẫn nói: “Ba có biết chuyện vợ hiện tại của ba vẫn luôn gây phiền toái cho công ty mẹ?”
Những lời này làm Kỷ Khánh Lễ dừng chân lại.
Ông đật đầu, nói: “Qủa thật Giang Lợi Khởi vươn tay quá dài rồi, chuyện này ba đã nói xin lỗi mẹ con. Về sau sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa.”
Kỷ Nhiễm không biết hóa ra Kỷ Khánh Lễ đã biết từ lâu, đồng thời cũng đã xử lý rồi.
Cô gật đầu.
Dù sao đây là chuyện gia đình Kỷ Khánh Lễ, cô không muốn quản nhiều.
Chỉ là cô không biết, Kỷ Khánh Lễ mới về tới nhà đã gặp Giang Lợi Khởi đang ngồi trong phòng khách. Bà ta thấy ông về lập tức đứng lên chất vấn: “Anh mới đi đâu vậy hả?”
Kỷ Khánh Lễ thản nhiên nói: “Tìm tôi có việc gì?”
Giang Lợi Khởi thấy thái độ ông lạnh nhạt, cười nói: “Chỉ tại gọi điện cho anh nhưng anh không nhận nên hơi lo lắng thôi.”
“Tôi đi gặp Nhiễm Nhiễm, đưa chút đồ cho con bé.” Kỷ Khánh Lễ nói hời hợt, giống như thứ đồ ông đưa không phải có giá trị hơn trăm triệu mà chỉ là một tờ giấy mà thôi.
Giang Lợi Khởi nhìn ông nghi ngờ, đột nhiên nhớ tới đồ trong phòng sách của ông, nói: “Chẳng lẽ anh cho nó hết cổ phần công ty? Còn cả căn biệt thự bên Thanh Thủy Uyển nữa, anh chuẩn bị cho nó sao?”
Năm ngoái khu nhà Thanh Thủy Uyển kia bắt đầu giao dịch, một căn đã cao tới mấy chục ngàn vạn khiến nhiều nhà giàu cướp đoạt điên lên.
Lúc đó bà ta cũng động lòng, nhưng thật sự không lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Ai ngờ một vợ nhà giàu mà bà ta quen nói cho bà ta biết, Kỷ Khánh Lễ mua một căn ở đó còn nói với bạn bè là quà kết hôn, lúc đó vợ nhà giàu kia còn rất hâm mộ nói món quà kết hôn đó là quà Kỷ Khánh Lễ đưa cho bà ta.
Ngay từ đầu Giang Lợi Khởi mong đợi không thôi, bà ta đợi hơn nửa năm vẫn không thấy tin tức, vì thế mới thả tiếng gió thăm dò Kỷ Khánh Lễ.
Không ngờ thật sự ông mua nhà này làm quà kết hôn, nhưng quà kết hôn này ông mua cho Kỷ Nhiễm.
“Nếu anh đã cho Kỷ Nhiễm căn ở Thanh Thủy Uyển kia, vậy Kỷ Nghệ thế nào, con bé và Thẩm Việt sắp kết hôn rồi, anh tính đưa quà cưới gì cho con bé?”
Kỷ Khánh Lễ đi qua sofa ngồi xuống, thuận miệng nói tên một khu nhà, Giang Lợi Khởi hít vào một hơi, khó thở nói: “Khu nhà Mặc Duyệt kia một căn cùng lắm chỉ hơn một ngàn vạn, còn không bằng căn nhà nhỏ ở Thanh Thủy Uyển. Khánh Lễ, có phải anh quá bất công giữa hai đứa nhỏ rồi không?”
Giang Lợi Khởi và ông kết hôn mười năm, bộ dáng đã không còn nơm nớp lo sợ như trước nữa.
Mười nằm làm bà Kỷ khiến bà ta đã không còn nhiều lo lắng.
Kỷ Khánh Lễ nhìn thoáng qua bà ta, đột nhiên cười: “Bất công? Nhiều năm qua Kỷ Nghệ vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, nó hưởng thụ biết bao nhiêu thứ đáng lý ra phải của Nhiễm Nhiễm. Bây giờ tôi chỉ bồi thường cho Nhiễm Nhiễm nhiều hơn một chút thôi có gì mà không thể?”
Giang Lợi Khởi bị ông nói có hơi xấu hổ, nhưng bà ta vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Cũng không phải chúng ta bạc đãi nó, tại mẹ nó không cho nó tới đây mà.”
Nhiều năm qua Giang Lợi Khởi vẫn luôn dùng cớ này, một lần lại một lần làm khoảng cách giữa hai cha con càng xa hơn.
Mãi đến ngày Kỷ Nhiễm bị tai nạn, ông và Giang Lợi Khởi chạy qua. Con mới từ trong phòng phẩu thuật đi ra, Giang Lợi Khởi đã ngáp một cái nói với ông: “Lão Kỷ, hay chúng ta về trước đi. Ngày mai anh còn có cuộc họp quan trọng mà, em thấy bên Kỷ Nhiễm cũng không còn vấn đề quan trọng nữa.”
Khoảnh khắc đó, Kỷ Khánh Lễ nhìn bộ dáng bà ta nói chuyện với mình chỉ cảm thấy hoang đường.
Ông tự nhận mình làm cha kế không tệ, luôn đồng ý những yêu cầu của con gái Giang Lợi Khởi.
Nhưng lúc này, con gái ông mới từ trong phòng phẫu thuật đi ra còn chưa thoát khỏi nguy hiểm hoàn toàn, bà ta lại có thể kêu ông về nghỉ ngơi chỉ bởi vì ngày mai có một cuộc họp quan trọng?
Cho nên bà ta cảm thấy hội nghị này còn quan trọng hơn mạng con gái ông sao?
Bây giờ Kỷ Khánh Lễ mới phát hiện ra chính mình làm một người cha đáng thất vọng cỡ nào, có lẽ bởi vì bình thường ông đối với Kỷ Nhiễm lạnh nhạt nên mới khiến cho Giang Lợi Khởi lạnh lùng thậm chí vô tình với Kỷ Nhiễm như vậy.
Nếu hôm nay Giang Nghệ nằm ở đây, bà ta tuyệt đối sẽ không thể nào kêu mình về nghỉ ngơi.
Giang Lợi Khởi không biết Kỷ Khánh Lễ nhớ kĩ chuyện ở bệnh viện, bà ta không hài lòng nói: “Chúng ta là nhà mẹ đẻ, nếu cho ít quà cưới thì bên nhà họ Thẩm sẽ coi thường Tiểu Nghệ.”
“Kiểu nhà giàu như nhà họ Thẩm, ánh mắt cao hơn nhiều. Hay vậy đi, hai chị em cả, chúng ta cho đồ cưới giống nhau đi. Nếu không mua được ở Thanh Thủy Uyển vậy chúng ta mua một căn ở New York cho Tiểu Nghệ đi, về sau cháu ngoại có ra nước ngoài học tập cũng tiện.”
Giang Lợi Khởi vẫn còn đang viễn vông.
Đột nhiên Kỷ Khánh Lễ bật cười, ông nói thẳng: “Tôi không cho nổi nhiều như vậy.”
Sắc mặt Giang Lợi Khởi sửng sốt: “Sao có thể vậy được, sao lại không công bằng như vậy…”
“Nhiễm Nhiễm mới là con gái ruột của tôi.”
Một câu của Kỷ Khánh Lễ làm Giang Lợi Khởi dừng lại tất cả câu chuyện.
Bà ta nhìn thẳng Kỷ Khánh Lễ, có chút không thể tin được: “Lão Kỷ, nhiều năm qua đều là Tiểu Nghệ ở bên cạnh ông, nếu con bé nghe ông nói vậy sẽ đau lòng thế nào. Chẳng lẽ con bé không giống như con gái ruột của ông sao?”
“Vậy bà có coi Kỷ Nhiễm như con gái ruột của bà không?”
Kỷ Khánh Lễ hỏi như vậy làm Giang Lợi Khởi không trả lời được, bà ta không thể da mặt dày tới nỗi nói lời bịa đặt trước mặt Kỷ Khánh Lễ.
Huống chi bà ta có nói Kỷ Khánh Lễ cũng không tin.
“Trước kia tôi đã từng nói, ông bà nội Nhiễm Nhiễm rất thương con bé, cho nên tất cả những thứ nhà họ Kỷ đều sẽ để lại cho con bé. Bên Kỷ Nghệ tôi chỉ có thể cho nó một căn nhà kết hôn, tôi cũng sẽ mua cho nó chiếc xe mà nó muốn. Còn tiền mặt thì chắc nhiều năm qua bà giữ được không ít.”
Kỷ Khánh Lễ nói vô cùng rõ ràng, Giang Nghệ kết hôn, ông cho nhà và xe đều được.
Còn thêm nữa…
Không có.
Kỷ Khánh Lễ không muốn dây dưa vấn đề này với bà ta nữa, nói xong lập tức vào phòng sách lầu một. Cửa phòng sách mới đóng, thoáng chốc có người từ trên lầu đi xuống.
Giang Nghệ như một hồn ma đi tới trước mặt Giang Lợi Khởi, làm bà ta giật nảy mình.
Giang Lợi Khởi cau mày nhìn bộ dáng của cô ta, thở dài: “Con nghe hết rồi à?”
“Mẹ, mẹ đã đáp ứng với con, lúc con kết hôn sẽ có cổ phần, tiền mặt, hơn nữa mẹ còn nói sẽ cho con đồ cưới trăm triệu, nếu như vậy, đến lúc đó mẹ Thẩm Việt nhìn con thế nào.”
Mấy bà chủ nhà họ Thẩm đều mắt cao hơn đầu, bởi vì cô chỉ là con gái kế của Kỷ Khánh Lễ nên đã không ít lần bị mẹ Thẩm Việt xem thường.
May mà lúc đó cô ta đã ám chỉ vài lần, nói về sau cô ta kết hôn sẽ có cổ phần công ty nhà họ Kỷ, nó có thể trở thành đồ cưới mang tới nhà họ nữa.
Bây giờ ngược lại, cái gì cũng không có.
Giang Lợi Khởi thở dài: “Không biết ba con trúng gió gì, từ sau khi Kỷ Nhiễm về nước, tâm trạng mẹ đã không dễ chịu rồi. Vốn cho rằng nó cứ hôn mê như vậy không tỉnh lại nữa ai ngờ nó tỉnh.”
Nếu cô cứ hôn mê thì tốt rồi.
Giang Lợi Khởi vừa nói xong, trong lòng Giang Nghệ hiện lên một ý nghĩ.
Đến lúc đó thật tốt biết bao, cô (KN) không thể cướp đoạt bất cứ cái gì của cô ta (GN), không thể tranh gì với cô ta hết.
Ánh mắt Giang Nghệ trở nên oán độc.
*
Kỷ Nhiễm về nhà thấy Thẩm Chấp vẫn còn đang ngồi trong phòng làm việc, công việc đầu tư vốn đã bận rộn, tăng ca là chuyện thường. Bởi vì cô mà hai ngày nay Thẩm Chấp không tới công ty.
Cô đứng ở cửa nhìn anh họp, bên kia máy tính là tổ làm việc.
Anh dùng tiếng anh lưu loát giao lưu với đối phương, lúc ngẩng đầu lên thấy Kỷ Nhiễm liền ngoắc tay kêu cô qua.
Kỷ Nhiễm cười đi qua.
Chờ khi phát hiện đang nói chuyện bằng giọng nói chứ không phải mở video clip họp cô liền ngồi lên đùi Thẩm Chấp. Không ngờ cuộc họp này đã mở hơn nửa tiếng.
Mãi anh mới cúp điện thoại, Kỷ Nhiễm ngáp một cái.
“Mệt rồi à?” Thẩm Chấp nghiêng đầu nhìn cô.
Kỷ Nhiễm gật đầu, cô nói: “Trước kia chính mình làm việc không biết mệt, bây giờ đột nhiên cảm thấy quá mệt.”
“A Chấp, anh có mệt không?” Cô mềm giọng hỏi.
Thẩm Chấp bị bộ dáng khéo léo mềm mại của cô trêu chọc thỏa mãn, gật đầu.
Đột nhiên Kỷ Nhiễm như hiến vật quý, đưa tệp hồ sơ trong tay cho anh, đắc ý nói: “A Chấp, anh biết đây là gì không?”
Thẩm Chấp nhìn cô, cười khẽ: “Ba vợ đưa cho em?”
“Vâng.” Kỷ Nhiễm gật đầu, nói: “Ba em cho em đồ cưới.”
Cô tạm dừng một chút, nhìn anh, vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu anh chịu cũng có thể coi như sính lễ.”
Cho dù nuôi anh tốn nhiều tiền, em cũng không sợ.
Giọng cô mềm mại động lòng người: “Em bằng lòng nuôi anh.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh
- Chương 83