Edit: Mai
Lúc thấy hai người quay trở lại lớp học mấy bạn trong lớp đều kinh ngạc, không một ai nghĩ Thẩm Chấp sẽ quay lại. Xem ra chắc là do Kỷ Nhiễm đưa người từ phòng hiệu trưởng về rồi.
Nhưng hai người họ cũng không nói gì chỉ quay về chỗ ngồi ngồi xuống.
Về chuyện Thẩm Chấp đánh Đường Chấn Bằng công khai ngay trong trường học các học sinh trong lớp đều có những đánh giá tốt xấu khác nhau.
Có người cảm thấy thanh danh Thẩm Chấp không tốt nên chắc chắn người có lỗi trong chuyện này là cậu. Đương nhiên cũng có người cảm thấy mỗi lần Thẩm Chấp đánh nhau đều đánh người ở ngoài trường, trước giờ chưa từng nghe nói tới chuyện cậu ỷ mạnh hϊếp yếu trong trường, chắc chắn do Đường Chấn Bằng làm sai chuyện gì đó rồi.
Đến tối, đột nhiên trên web forum có người đăng tin hot lên.
“Có ai còn nhớ đến chuyện hồi Thẩm Chấp học lớp 10 không? Lúc đó cậu cũng từng đánh một đàn anh lớp 11, người đó chính là Đường Chấn Bằng.”
Bạn học kia vừa mới đăng tin hot lên thì ngay lập tức học sinh trong trường càng bàn tán dữ dội hơn.
“Ôi, lúc trước Thẩm đại lão từng đánh Đường Chấn Bằng sao? Tao cực kỳ tò mò, không biết Đường Chấn Bằng đã làm chuyện gì thế nhỉ?”
“Đường Chấn Bằng học lớp 12A1, thành tích rất tốt.”
“Thành tích tốt thì sao, tao cảm thấy bên trong nhất định có ẩn tình.”
Kỷ Nhiễm cùng Văn Thiển Hạ từ cửa hàng tiện lợi đi ra, Văn Thiển Hạ vừa cắn bánh mì vừa nói: “Hóa ra đàn anh lớp 11 bị đánh trước kia chính là Đường Chấn Bằng.”
Văn Thiển Hạ nhìn qua Kỷ Nhiễm, khẽ hỏi: “Nhiễm Nhiễm, cậu có biết vì sao Thẩm Chấp đánh anh ta không? Lúc đó cậu ở ngay hiện trường mà.”
“Không phải cậu kêu tớ cách xa Thẩm Chấp một chút à.” Kỷ Nhiễm thản nhiên nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Thiển Hạ đỏ lên, giọng nói có chút chột dạ, qua một lúc mới nói: “Thật xin lỗi, Nhiễm Nhiễm, tớ cảm thấy có thể tớ đã hiểu lầm Thẩm Chấp rồi.”
“Cậu nói xin lỗi với tớ có tác dụng gì chứ…” Kỷ Nhiễm bất đắc dĩ nói.
Bỗng nhiên nét mặt của Văn Thiển Hạ trở nên rất khó coi, cô ấy dùng vẻ mặt cầu xin nói: “Nhưng tớ không dám nói chuyện với Thẩm Chấp.”
Trên đường quay về lớp hai người có đi qua sân bóng rổ, đột nhiên có một quả bóng rổ từ sân bóng bay tới, đập vào cây bên này. Kỷ Nhiễm đưa chân ra giữ bóng lại.
Cách đó không xa có một bạn nam hô lên: “Bạn học, phiền cậu ném bóng qua đây giúp.”
“Là Hạ Giang Minh.” Văn Thiển Hạ vừa nghe thấy giọng của đối phương đã nói ngay lập tức.
Bởi vì đang là mùa đông nên trời tối sớm thêm vào đó sân bóng rổ cũng không có đèn chiếu sáng bởi vậy hai bên đều không thấy được khuôn mặt của đối phương.
Kỷ Nhiễm khom lưng nhặt bóng lên đang tính ném bóng qua thì Hạ Giang Minh đã chạy tới.
Cậu cười nói: “Vẫn là tên Từ Nhất Hàng kia tinh mắt, liếc mắt một cái đã nhận ra em gái Nhiễm.”
Kỷ Nhiễm ngoảnh đầu nhìn qua sân bóng rổ, Hạ Giang Minh nói ngay lập tức: “Anh Chấp không tới, anh ấy đang đọc sách trong lớp.”
Ngay cả Hạ Giang Minh cũng cảm thấy vô cùng thần kỳ, gần đây hình như Thẩm Chấp yêu học tập hơn ngay cả thời gian cơm chiều bọn họ dùng để chơi bóng rổ cậu cũng không chịu xuống.
Lại còn ngồi trong lớp học làm bài thi toán nữa chứ, bạn nói thử xem có thần kỳ hay không.
Kỷ Nhiễm trả bóng lại cho cậu ta đang chuẩn bị đi đột nhiên dừng chân lại, cô nhìn Hạ Giang Minh, hỏi: “Hạ Giang Minh, cậu có biết chuyện lúc trước giữa Thâm Chấp và Đường Chấn Bằng không?”
Hôm đó ở trạm xe bus, chẳng qua Đường Chấn Bằng chỉ đứng bên cạnh cô mà cảm xúc của Thẩm Chấp đã kích động đến thế.
Rất ít khi Thẩm Chấp bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Kỷ Nhiễm quen biết với cậu đã lâu, biết cậu là kiểu người không cần ra tay tuyệt đối không động tay, hơn nữa mỗi lần cậu ra tay tuyệt đối đều có nguyên nhân.
Huống hồ còn có người nói, lúc trước Thẩm Chấp đã từng đánh Đường Chấn Bằng một lần.
Cho nên khẳng định giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó, có lẽ chuyện này đã làm cho Thẩm Chấp chán ghét Đường Chấn Bằng.
Hạ Giang Minh sờ ót, khẽ nói: “Tớ không biết.”
Kỷ Nhiễm nhìn cậu ta, vốn dĩ Hạ Giang Minh đang có chút chột dạ bây giờ lại càng luôn miệng nói: “Tớ thật sự không biết.”
Nhưng mà giọng cậu ta thật sự quá mức kiểu lạy ông tôi ở bụi này.
Vì thế Kỷ Nhiễm tiếp tục nói: “Hạ Giang Minh, tớ tuyệt đối sẽ không nói lung tung.”
Văn Thiển Hạ đang đứng một bên ăn bánh mì nghe thấy vậy vội vàng gật đầu: “Tớ cũng vậy.”
Hóa ra trong đó còn có chuyện.
Vốn dĩ Hạ Giang Minh rất tức giận khi nghe những người khác bàn tán về Thẩm Chấp, nếu là người khác thì cũng thôi đi nhưng cậu ta sợ nhất đó là Kỷ Nhiễm hiểu lầm về Thẩm Chấp.
Cậu ta thở dài một hơi, nói: “Vậy tớ nói hai người nhất định phải giữ bí mật đó. Bằng không anh Chấp sẽ đánh chết tớ thật đó.”
Hạ Giang Minh ném bóng về sân rồi nhìn thoáng qua xung quanh đưa hai cô đi lại một chỗ hẻo lánh. Ba người đứng chung một chỗ, chụm đầu lại.
Thật ra chuyện này không chỉ liên quan đến một mình Thẩm Chấp mà Hạ Giang Minh cũng là một trong những người tham dự vào.
Cậu ta nói: “Đó là chuyện năm lớp 10.”
Lúc đó là học kỳ hai của năm lớp 10, sắp đến tháng sáu nên thời tiết vô cùng nóng bức. Sở dĩ Hạ Giang Minh nhớ rõ như vậy bởi vì hôm đó cậu ta chơi game thua liên tiếp năm trận nên cực kỳ nóng nảy, lúc đi ra từ quan net cả người giống như đi vào l*иg hấp.
Vì thế cậu ta ồn ào đòi tới cửa hàng tiện lợi đối diện mua đồ lạnh uống.
Thẩm Chấp cũng không có ý kiến, hai người cùng nhau đi qua ai nghĩ tới hai người vừa mới qua bên đó liền thấy bên cạnh cửa hàng tiện lợi có một cái hẻm nhỏ tối, bên trong đang có một cặp đôi đang đứng dính sát vào nhau.
Lúc đó trong lòng Hạ Giang Minh còn mắng một câu, còn muốn sát nữa à, cho dù có sốt ruột thì cũng không nên làm bậy trên đường như vậy chứ.
Ngay từ đầu họ cũng không nghĩ nhiều nhưng chờ lúc hai người mua đồ đi ra thì trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng khóc như cố kìm nén.
Hai người đồng thời sửng sốt, Hạ Giang Minh còn khẽ nói: “Hay chúng ta đi đi nói không chừng người ta đang chơi tình thú thôi.”
Nhưng mà thoáng chốc tiếng khóc của cô gái kia lớn dần lên hơn nữa cô gái kia còn vừa khóc vừa nói: “Cầu xin anh…”
Giọng nói đứt quãng không nghe được rõ lắm.
Trong lúc Hạ Giang Minh đang cảm thấy khó xử Thẩm Chấp đã đi tới hẻm nhỏ, lạnh nhạt hỏi một câu: “Làm gì thế?”
Hai người bên trong đều bị hoảng sợ.
Tiếng khóc của cô gái kia càng rõ ràng hơn nhưng trái lại chàng trai kia lại có chút bất đắc dĩ nói: “Tôi với bạn gái đang đùa giỡn thôi không có chuyện gì đâu.”
Thẩm Chấp vẫn đứng nguyên tại chỗ không động, bóng dáng cao lớn kia như cho bạn nữ sinh đó cảm giác an toàn.
Cô ta khóc sướt mướt nói: “Tớ…”
“Có chuyện gì?” Lời này, Thẩm Chấp hỏi cô gái kia, giọng nói không hề lạnh lẽo, như có cảm giác rằng không có chuyện gì, cậu cứ việc nói đi.
Rốt cục nữ sinh đang bị vây trong sự căng thẳng và tuyệt vọng kia khóc la lên: “Cầu xin cậu, cứu tớ, cứu tớ với.”
Vừa nói tới đây Văn Thiển Hạ không nhịn được hỏi: “Là cái tên đểu Đường Chấn Bằng kia ép buộc nữ sinh đó à?”
Cho dù Hạ Giang Minh chưa nói tới chuyện nam nữ trong ngỏ hẻm nhỏ kia là ai Văn Thiển Hạ cũng đoán được.
Kỷ Nhiễm cũng có cảm giác bừng tỉnh, quả nhiên là vậy.
Cô đã biết Thẩm Chấp không phải là người vô duyên vô cớ chán ghét một người như thế mà.
Lúc này ngay cả Kỷ Nhiễm cũng không nhận ra chính mình đã tới trình độ tin tưởng Thẩm Chấp vô điều kiện, chỉ cần là cậu cô đều bằng lòng tin tưởng.
Hạ Giang Minh thở dài một hơi: “Nói ra thì có thể làm mọi người tức chết, bởi vì chuyện này còn đáng giận hơn.”
Nữ sinh này vừa nói xong Thẩm Chấp đi vào ngay lập tức, Hạ Giang Minh cũng đi theo phía sau. Lúc họ nhìn thấy quần áo hai người này đang mặc đều kinh hãi, bởi vì hai người này mặc đồng phục Tứ Trung.
Hạ Giang Minh cũng sửng sốt, vốn dĩ cậu ta còn cho rằng tên lưu manh nào đó đang bắt ép nữ sinh cơ.
Thế mà là học sinh trường cậu.
Nữ sinh khóc sướt mướt nói: “Tớ không muốn, tớ thật sự không muốn.”
“Thôi đi, Hạ Thanh, sao em lại không muốn chứ, lúc trước không phải em đã gửi cho anh rất nhiều tin nhắn à, còn nói thích anh nữa.” Đường Chấn Bằng đứng một bên hai tay ôm ngực, như cười như không nhìn nữ sinh kia.
Không những không kích động, ngược lại bộ dáng như đã thành thạo.
Tiếng khóc của nữ sinh dừng lại, cô ấy kích động nhìn Đường Chấn Bằng rồi quay qua nhìn Thẩm Chấp, cuối cùng cô ấy ôm mặt ngồi sụp xuống khóc lớn nói: “Đúng vậy, lúc trước em thích anh. Nhưng mà em không muốn làm những chuyện này với anh.”
Đường Chấn Bằng chán ghét nói: “Mẹ nó giả bộ ngây thơ cái gì, em…”
Anh ta còn chưa nói xong đột nhiên Thẩm Chấp đã ra tay, đấm một quyền lên mặt Đường Chấn Bằng. Vóc người Đường Chấn Bằng cũng không cao nên bị đánh một quyền như vậy liền ngả ra sau rồi nằm trên mặt đất.
Thẩm Chấp cũng không tha cho anh ta, đánh một trận tơi bời.
Nếu không phải Hạ Ging Minh đi lên ngăn lại thì cậu đã đánh tên đó có chuyện luôn rồi.
Sau đó họ mới biết hóa ra nữ sinh Hạ Thanh này thực sự thích Đường Chấn Bằng, họ còn biết tên Đường Chấn Bằng kia là học sinh lớp giỏi trong trường. Loại con trai có thành tích tốt gương mặt hơi đẹp một chút đều khiến cho nữ sinh thích rồi thổ lộ cũng không phải chuyện lạ gì.
Nhưng kì lạ là Đường Chấn Bằng đáp lại Hạ Thanh.
Cô gái này lúc đó vui mừng khôn xiết đồng ý đi ra ngoài hẹn hò với Đường Chấn Bằng. Kết quả lần đầu tiên hẹn hò cô ấy đã bị làm hôn mê rồi còn bị chụp những bức ảnh trần nửa người nữa.
Sau đó, chỉ cần Đường Chấn Bằng gọi một cuộc điện thoại thì cô ấy nhất định phải ra.
Ngay cả trong trường học, chỉ cần Đường Chấn Bằng muốn đều sẽ lôi kéo cô ấy tới chỗ hẻo lánh rồi động tay động chân với cô ấy.
Cô gái nhỏ trong thời kỳ trưởng thành chỉ có tình cảm thuần khiết kết quả lại gặp một tên cặn bã. Lá gan cô ấy nhỏ nên không dám nói với giáo viên và cha mẹ.
Huống hồ Đường Chấn Bằng còn uy hϊếp cô ấy, nói trong điện thoại anh ta có những tin nhắn mà cô ấy gửi rồi còn có thư tình do cô ấy viết nữa.
Chỉ cần Hạ Thanh dám nói với giáo viên anh ta sẽ cắn ngược lại, nói đều do Hạ Thanh dụ dỗ anh ta, ảnh cũng do cô ấy tự nguyện chụp.
“Cặn bã, tiện nhân, đồ con rùa, đánh chết nó, chó. Uy hϊếp…”
Văn Thiển Hạ nghe vậy thì tức điên, đồ con rùa này cũng xứng làm học sinh Tứ trung. Cô ấy nghĩ lại cũng thấy uất ức dùm Hạ Thanh, mắt mù mới thích người như vậy cuối cùng còn bị anh ta uy hϊếp tùy ý để cho anh ta làm xằng làm bậy với mình.
Hạ Giang Minh trợn mắt há mồm nhìn Văn Thiển Hạ.
Nhưng cậu ta vẫn nói: “Không còn cách nào khác, Hạ Thanh bị dọa. Lúc đó anh Chấp muốn báo công an nhưng mà bạn ấy vừa khóc vừa kêu cuối cùng anh Chấp bắt Đường Chấn Bằng xóa hết những bức ảnh đó.”
Qủa nhiên lên lớp 11 họ không còn nhìn thấy Hạ Thanh trong trường nữa.
Hạ Giang Minh còn đặc biệt hỏi thăm qua biết Hạ Thanh chuyển trường rồi. Cho dù trong tay Đường Chấn Bằng đã không còn thứ để uy hϊếp cô ấy nhưng cô ấy cũng bị dọa bể mật.
Đột nhiên Văn Thiển Hạ nghĩ đến: “Nhiễn Nhiễm, có phải anh ta đụng tới cậu…”
Vẻ mặt Hạ Giang Minh tràn đầy kinh ngạc nhìn Kỷ Nhiễm.
Kỷ Nhiễm nhìn nét mặt của hai người, bất đắc dĩ nói: “Không phải, hôm đó anh ta vào toilet nữ muốn hù dọa tớ nhưng vừa lúc Thẩm Chấp đến tìm tớ nên đánh anh ta.”
“Con rùa đó, đánh anh ta một trận vẫn còn nhẹ cần phải thiến anh ta luôn.”
Kỷ Nhiễm gật đầu, cô nói: “Lần này sẽ không buông tha cho anh ta dễ dàng như vậy đâu.”
Bằng không không biết còn có bao nhiêu nữ sinh bị hại nữa.
Văn Thiển Hạ suy nghĩ, cô ấy nói: “Nếu không chúng ta chọn buổi tối nguyệt hắc phong cao*, nhân cơ hội … cái kia của anh ta.”
*Nguyệt hắc phong cao: Không trăng gió lớn, thích hợp làm chuyện xấu.
Hạ Giang Minh nhìn cô ấy phất phất tay, rồi làm bộ dáng chặt xuống, đột nhiên cảm thấy chỗ đó của mình có chút đau. Mặc dù cậu ta cảm thấy Đường Chấn Bằng bị vậy là đáng đời nhưng mà nhìn bộ dáng hung dữ của cô gái này cậu ta không nhịn được mà lui về sau một bước.
Nhưng chuyện này quả thực khó nói.
Nếu chỉ xông vào toilet nữ thì đừng nói tới chuyện bị kết tội mà lỡ anh ta cứ một mực nói mình chỉ đùa giỡn thôi phỏng chừng trường học cũng không xử phạt anh ta.
Kỷ Nhiễm thở dài một hơi.
Đáng tiếc Hạ Thanh đi rồi, bây giờ ngay cả một người lên án anh ta cũng không có.
Cô về lớp, trong giờ tự học buổi tối cô vẫn luôn ngẩn người. Thẩm Chấp ngồi bên cạnh nhìn qua cô, không nhịn được mở miệng nói: “Nói đi, chuyện gì.”
Kỷ Nhiễm nhìn thoáng qua cậu: “Cái gì?”
“Nói tớ nghe chuyện gì làm cậu phiền não?” Thẩm Chấp quay bút trong tay một vòng, động tác lưu loát đẹp mắt.
Kỷ Nhiễm không muốn để cho cậu biết chính mình biết chuyện của Đường Chấn Bằng.
Vì thế cô chỉ chỉ sách bài tập trên bàn, “Chủ nhật này là vòng đấu loại nên tớ nghĩ tới trận thi đấu thôi.”
“Chắc chắn cậu có thể thắng, không cần lo.” Thẩm Chấp thản nhiên nói.
Kỷ Nhiễm chớp chớp mắt, gương mặt nhỏ nhắn rốt cục cũng khẽ cười, “Sao cậu còn chắc chắn hơn tớ thế?”
“Bởi vì tớ tin tưởng cậu.” Thẩm Chấp nhếch môi.
Kỷ Nhiễm không hiểu dựa vào gì mà cậu lại tin tưởng mình như vậy, kiểu tin tưởng không chút do dự, điều đó làm cô có cảm giác rất kỳ quái.
Giống như Thẩm Chấp biết được thực lực giải sudoku của cô vậy.
“Tớ có thể đến xem trận đấu hôm chủ nhật không?” Thẩm Chấp hỏi.
Kỷ Nhiễm nghiêng đầu rồi nhìn sách bài tập trong tay một lần nữa, vốn dĩ cô cần phải từ chối. Nhưng không biết từ khi nào cô đã không còn kháng cự lại Thẩm Chấp như trước nữa.
Dường như cô đã dần dần hình thành thói quen có cậu ở ngay bên cạnh mình, tham gia vào tất cả những chuyện có liên quan đến mình.
Cuối cũng cô vẫn nói: “Ai cũng đều có thể xem cuộc thi.”
Vốn dĩ Thẩm Chấp đã làm tốt chuẩn bị nghe cô nói câu cậu thích xem hay không mắc mớ gì đến tớ, thế cho nên lúc cậu nghe được câu này cả người đều sững sờ.
Sau một lúc lâu, cậu mới cười nhẹ một tiếng, khẽ nói: “Nhưng mà tớ chỉ muốn xem trận đấu có cậu thôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Các Bảo Bảo, há miệng ăn đường đi, cuối cùng em gái Nhiễm cũng biết yêu rồi…Thẩm Chấp: Lúc nào mà vợ tôi không hiểu chứ? Chỉ tại cô còn nhỏ thôi.