Chương 1-4: Yêu thầm

Lưu lâm Lang cũng rất hào phóng, cô ấy đưa tôi đến các cửa hàng và cửa hiệu sang trọng.

Nhưng cái thẻ cô ấy quẹt, hình như không phải là thẻ mẹ Lưu đưa.

“Chị ơi, chị đang mua đồ cho em bằng tiền của chị đấy à?” Tôi thực sự cảm động.

Trước khi hốc mắt ướŧ áŧ, tôi nhìn thấy Lưu Lâm Lang lắc đầu.

“Đương nhiên là của Liễu Thanh Phong rồi.” “Tiểu quỷ, em phải biết điều đó rồi chứ ?”

“Khi không có đàn ông ở bên cạnh, anh ấy sẽ chỉ nghĩ đến chị nếu chị tiêu tiền của anh ấy.”

Lưu Lâm Lang cười ngượng ngùng.

“Vậy nếu anh ta không có tiền thì sao?”

Tôi lẩm bẩm tự hỏi.

"Không có tiền, không có tiền liền thích lông gà, không có tiền liền đi làm lương thiện đi."

Lưu Lâm Lang nâng trán.

Vâng, tôi đã được nội tâm hóa.

Tôi đột nhiên nhớ đến người bạn trai tội nghiệp đang khóc ở trường đại học, và điều đó thật xấu hổ trong giây lát.

Thấy tôi không nói gì, Lưu Lâm Lang lập tức nở một nụ cười giễu cợt.

“Dao Dao, em không có bạn trai à?”

Tôi vội vàng lắc đầu. "Không phải bây giờ, nhưng em có thể đuổi theo chị. Em làm chó liếʍ ba năm,chắc chắn có thể giúp chị theo đuổi được anh Thanh Phong ."

Lưu Lâm Lãng cười như hóa đá.

Nhưng tôi thực sự có ý đó.

Mặc dù siêu xấu hổ.

"Được, rất tốt." Lưu Lâm Lãng miễn cưỡng vỗ vỗ vai tôi. "Tiểu quỷ, nếu em giúp chị theo đuổi được Lưu Thanh Phong, chị sẽ giúp em có được bất kỳ anh đẹp trai hay em gái nào em muốn, cho dù em có muốn theo đuổi ngôi sao đi chăng nữa."

"Không có gì mà tiền không giải quyết được." "là chó liếʍ đó" Lưu Lâm Lãng hít thật sâu thở dài.

Tôi nhấc chân một cách khó chịu.

Chuyện gì đã xảy ra với việc làm chó liếʍ .

Tôi là vị thần của tình yêu thuần khiết đó!

Một cái vung tay của Lưu Lâm Lang, Chị ấy đã tiêu hết 300 vạn trong một ngày, đây là một con số không tưởng,mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để ngăn cản, nhưng đều tốn công vô ích.

Đây thực sự là cô con gái ngàn vàng mà người bình thường không thể mua được!

Đột nhiên, điện thoại di động của Lưu Lâm Lang vang lên.

Ghi chú là "Lưu Thanh Phong"

Hình như cô ấy không gọi anh là Lưu Thanh Phong, chẳng lẽ trong nhà không ai để ý đến sao?

Tôi thực sự không muốn nghe lén, nhưng tai tôi lại dựng lên một cách khó hiểu.

Thỉnh thoảng tôi nghe thấy một giọng nam dễ chịu ở đầu bên kia điện thoại, thỉnh thoảng lại nghe tiếng cười lớn.

Nhìn bộ dáng làm nũng của Liễu Lâm Lang.

Tôi sởn da gà.

Hai người này hẳn là thích nhau phải không?

Sau khi Lưu Lâm Lang cúp điện thoại, lập tức khôi phục lại biểu cảm, lộ ra một bộ mặt chán đời khác.

“Tiểu quỷ, giữ bí mật nhé.”

Tôi gật đầu như trống tỏi “Chị ơi, anh trai có biết chị thích anh ấy không?”

“Tất nhiên là anh ấy không thể biết, đây là lσạи ɭυâи!”

Lưu Lâm Lãng kinh ngạc lên tiếng, mọi người xung quanh đều nhìn sang.

Tôi... là lỗi của tôi miệng dài, đáng lẽ không nên hỏi!

Trở về, chúng tôi đi quán bar, sau đó tôi nói chị uống nhiều quá, anh ấy nhất định sẽ tới đón chúng tôi, tôi sẽ sắp xếp một ít trò chơi khăm.

"Được" Lưu Lâm Lãng hùng hổ nói.

Tôi gật đầu hợp tác. "Thật sự là quá thô tục." chị ấy đảo mắt. Tôi đổi chủ đề, “Nhưng nó đáng tin cậy.”

“Quỷ nhỏ, chị nghĩ em càng ngày càng thích chị rồi.”

“Quả nhiên là em gái của Liễu Thanh Phong, đừng lo lắng, em gái chị sẽ yêu chị.” tôi như một con thú cưng, xoa mặt tôi.

Tôi để cô ấy vuốt tôi.

Vì chị thơm quá hehe.

Tôi thề rằng tôi sẽ báo đáp cha mẹ nuôi và đối xử tốt với chị gái mình! Chị ấy dường như đã mở máy lên và vào mục trò truyện và cho tôi một chút khoa học về tính cách và sở thích của anh trai.

Trò chuyện rôm rả đến khuya, mối quan hệ của chúng tôi không còn bỡ ngỡ như thuở ban đầu.

Chị ấy nhìn tôi và chợt có chút xúc động.

Chị ấy thở dài, "Cha mẹ tôi, họ có tốt không?"

Họ có phải là cha mẹ nuôi không? Tôi gật đầu. “Chị, bọn họ rất tốt, đối với em rất tốt, nhưng em đã tiêu hết mấy trăm vạn tài sản thừa kế mà họ đã để lại.”

Tôi có chút áy náy. Vì tiền, tôi nghĩ nên để lại cho Chị ấy.

“Chỉ là tiền mà thôi, họ đưa cho em thì cứ tiêu đi!” Lưu Lâm Lang ưu nhã vẫy vẫy tay.

Nhưng tôi cảm thấy rằng bầu không khí của cô ấy không đúng.

Cô ấy cũng phải buồn chứ.

Tôi nghĩ ra điều gì đó và lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra.

“Chị, tiền trong đó mặc dù không nhiều, nhưng là của ba mẹ, hiện tại em đưa cho chị.”

Tôi đưa hai tay cho Lưu Lâm Lang. Chị ấy sững người một lúc, rồi mỉm cười đón nhận. “Quỷ nhỏ lát nữa dẫn chị đi xem họ cùng ở nơi nào.”

Tôi gật đầu.

Vào ngày này, chúng tôi nói về mọi thứ như chị em một nhà.

Tôi cũng đã tìm hiểu về tính cách của Lưu Lâm Lang và quá khứ của cô ấy.

Đã hai ngày kể từ khi Liễu Thanh Phong đi công tác trở về.

"Lưu Thanh Phong, đây là em gái của anh, sau này cô ấy sẽ là em gái của em." Lưu Lâm Lãng giới thiệu.

Liễu Thanh Phong nhìn chị ấy mỉm cười đào hoa, gật đầu.

Rồi tôi nhìn thấy tôi. Bởi vì tôi cao 1m6,khi đứng cạnh Lưu Lâm Lãng tôi thực sự có cảm giác tồn tại rất thấp.

Nói thật thì tôi hơi ngượng về chiều cao này, khi xung quang tôi toàn chân dài hơn m7=)))))