Chương 11

Tôi lợi dụng sự nổi tiếng của mình, đăng một bài đăng khác trên Weibo.

Mong các cư dân mạng giúp đỡ điều tra.

Cha tôi bên kia càng ủng hộ mạnh mẽ hơn, ngay lập tức đăng ở phần bình luận: “Có thù lao khi trợ giúp tìm kiếm, một khi manh mối được cung cấp hữu dụng thì sẽ được tặng một khoản phí cảm ơn 100.000 nhân dân tệ.”

Ngay sau khi những lời này được đưa ra, cư dân mạng thuộc mọi tầng lớp ngay lập tức bắt đầu trổ hết tài năng.

Nhờ sức mạnh của đồng tiền và sự điều tra tích cực của cảnh sát, chỉ trong vòng nửa tháng, nghi phạm cũng đã lộ diện.

Vào ngày sau khi hắn ta bị bắt, cha tôi đã đích thân đến và đấm thẳng một đấm vào nghi phạm.

Sau khi toàn bộ vụ án kết thúc, tôi mới biết: Hóa ra tôi và hoa khôi thôn Nguyệt Nguyệt đều bị lừa bán đi.

Tuy nhiên, trên đường đi tôi bị ốm nặng, sốt cao không ngừng.

Bọn buôn người nghĩ tôi không sống được bao lâu, ghét bỏ tôi cản trở họ nên họ trực tiếp ném tôi xuống đường.

Lan Nhiên, chính là cô gái trong thôn xui xẻo bị ghét bỏ chung với tôi, hiện tại đã được người nhà tìm thấy, về phần hoa khôi thôn... Tôi bất đắc dĩ lắc đầu.

Kẻ buôn người này trong hơn mười năm qua đã bắt cóc không dưới 20 trẻ em.

Cha tôi tức giận đến ngứa răng: “Cha sẽ rời Bắc Kinh và ra lệnh gϊếŧ hắn ta!”

Cảnh sát không dám nói tiếp. Tôi kéo tay cha và nói: “Cha, luật pháp sẽ trừng phạt hắn ta”.

Loại chuyện như thế này chúng tôi không cần phải nhúng tay vào.

Dưới sự thúc giục của cha, cuối cùng tôi quyết định vào Thanh Hoa. Lý do rất đơn giản, cha mẹ tôi đều tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa.

Kỳ nghỉ hè đã qua đi một nửa.

Thông báo tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa cũng đã đến.

Nhìn thấy thông báo của Đại học Thanh Hoa, mắt tôi hơi ươn ướt.

"Con gái ngoan! Nói cho cha biết con muốn phần thưởng gì đi! Cha sẽ mua cho con tất cả!"

Tôi ôm lấy tờ thông báo trong tay, không khỏi cảm thấy đau nhức ở mũi: "Cha, con muốn đến thăm cha nuôi của con."

Cha nuôi coi tôi như con ruột của ông.

Tôi muốn tự mình báo cho ông ấy tin vui này.

Cha mím môi, trịnh trọng gật đầu: “Con gái ngoan, đi thôi, cha sẽ đi cùng con!”

Tôi do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn để tờ thông báo ở nhà.

Trước mộ cha nuôi tôi cỏ đã mọc cao lên không ít. Tôi quỳ trên mặt đất, nhổ từng cọng cỏ.

"Cha, con đã thi đậu Thanh Hoa rồi."

Gió thổi qua, nhẹ nhàng như cha nuôi vỗ đầu tôi.

Người cha giàu có của tôi cũng cúi đầu thật sâu trước mộ.