Chương 1

Cái nóng của tháng 8 rất gay gắt, trong không khí tràn ngập hơi nóng.

Thôn nhỏ tôi ở bao năm qua bỗng trở nên nhộn nhịp hẳn lên.

Không biết từ đâu nghe được một người đàn ông siêu giàu có muốn đến nơi này của chúng tôi để nhận người thân.

Ánh mắt toàn bộ những người trong thôn đều đổ dồn lên người tôi và hoa khôi thôn.

Lý do rất đơn giản.

Bởi vì toàn bộ thôn, chỉ có chúng tôi là những đứa trẻ được nhận nuôi.

Điều khác biệt duy nhất chính là cô ta tốt số, được trưởng thôn đưa về nhà.

Mà gia cảnh của cha nuôi tôi thì túng quẫn, nửa năm trước ông đã qua đời vì bệnh tật.

Mỗi ngày cô ta đều có thể mặc quần áo mới nhất.

Còn bộ đồ trên người tôi đã mặc được bốn năm năm nay rồi, đã giặt đến mức bạc màu.

Sắp tới kỳ thi đại học, tôi học rất nhiều, ngoài ra còn phải đến công trường dọn gạch để kiếm tiền trang trải học phí.

Đi bộ trên con đường hoàng thổ lầy lội.

Khi đi ngang qua quầy bán quà vặt, tốp năm tốp ba ông già, bà cụ nhìn chằm chằm tôi không ngừng.

"Này! Thu Vũ! Cháu đang làm gì vậy? Không phải ở nhà chờ nhận người thân sao?"

Những lời này vừa nói ra, lập tức tạo ra một tràng cười.

“Ây dà, thím này, thím già quá nên hồ đồ rồi à?”

"Tuy rằng làng chúng ta đã nhận nuôi nó và Nguyệt Nguyệt, nhưng Nguyệt Nguyệt mày rậm mắt to rất xinh đẹp..."

"Thu Vũ lại đen đúa bẩn thỉu, sao có thể có họ hàng với người giàu nhất kia được..."

Những người kia đồng loạt lắc đầu.

Trong lòng tôi không chút gợn sóng.

Mặt không đổi sắc đi ngang qua bọn họ.

Nhiều năm như vậy, tôi dường như vẫn luôn là phụ kiện giúp cho hoa khôi thôn kia nổi bật.

Cứ như thể tôi sinh ra để bị so sánh với cô ta vậy.

Tôi cũng quen rồi.

Cách thôn không xa, một chiếc ô tô sang trọng có logo mà tôi không quen biết lao vυ"t qua người tôi.

Phỏng chừng đây chính là người giàu nhất mà người trong thôn đang thảo luận.

Tôi không để ý tiếp tục đi về phía trước.

Phía sau tôi vang lên tiếng phanh xe nặng nề.

Tuy nhiên, chưa bước được hai bước thì phía sau có người bắt đầu kêu lên.

"Tống Từ!"

Giọng nói này làm tôi giật mình.

Tôi không nhịn được mắng một câu rồi tiếp tục bước về phía trước.

"Tống Từ!!"

Chậc.

Trong làng không có ai họ Tống cả!

Khi tôi đang định quay lại nói với chú phía sau thì bả vai bỗng nhiên bị ai đó kéo lại.

Quay đầu lại thì đã bị một người đàn ông trung niên ôm vào trong lòng ngực.

"Tống Từ, cha là cha ruột của con, con còn nhớ cha không?"

Tôi bối rối nhìn ông ấy, không nói gì.