Tiêu Ảnh nằm trên giường đếm tiền, đếm được một lúc thì ngủ mất.
Một tên thần kinh thô như cậu hoàn toàn không câu nệ gì chuyện mới đến, cũng giống như mấy ngày trước khi quay trở lại Vu gia, cho dù biết rõ người xung quanh đều tính kế mình, cũng không hề sợ hãi chút nào mà ăn ngon ngủ kỹ.
Chu Tường ngày thường cũng có thói quen ngủ trưa, nhưng trưa hôm nay lại có người độc chiếm giường hắn, đừng bảo hắn đi ngủ, chỉ cần tới gần cái giường đó trong phạm vi một trượng là đã thở không nổi rồi.
Cho nên hắn đành phải ngồi ở bàn làm việc cách vách, giả vờ xử lý công việc một cách thuần thục.
Lần thuần thục này kéo dài tới tận chiều, hai anh em họ Thẩm đi làm từ sáng lần lượt lái xe quay về Chu gia.
Thẩm Mộ Ngôn biết Chu Tường hôm nay không có “đi làm”, nên khi vừa về tới nhà đã hỏi thăm Tiết Vạn Phương: “Dì ơi, hôm nay anh họ làm sao thế?”
Đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó, Tiết Vạn Phương dùng vẻ mặt nhức đầu mà nhìn cháu trai bên ngoại, không biết nên nói thế nào cho phải.
Vừa vặn lúc này Chu lão thái gia lại đứng bên ngoài gào toáng lên: “Tiểu Giáp, mau đi bắt Vượng Lai về! Nhốt nó lại!”
Thẩm Mộ Ngôn kỳ quái nói: “Đang yên đang lành mà dượng đi nhốt Vượng Lai làm gì?”
Tiết Vạn Phương: “Ông ấy…”
Chu lão thái gia: “Tiểu Ất, đi gọi nhị thiếu gia cùng tiên sinh của các cậu sang ăn cơm.”
Thẩm Mộ Ngôn nhướng mày, trong lòng đã lờ mờ đoán được, chỉ là chưa từ bỏ ý định hỏi: “Vị nhị thiếu gia nào?”
Tiết Vạn Phương nói: “Còn có thể là vị nào…” Nếu đã nói ra thì cứ nói một mạch luôn cho xong: “Chuyện là trưa nay Tường nhi mang thằng bé đó về nhà, haiz, bọn họ đã đăng ký kết hôn, con sau này nên kiềm chế lại, nhớ thương ai thì nhớ, đừng nhớ thương anh họ con nữa.”
Thẩm Mộ Ngôn đứng trong phòng nghe bà nói chuyện, dường như bị hóa thành tượng đá, không thể động đậy.
“Anh…” Thẩm Khanh Khanh vẫn đứng ở cửa, thấy anh ruột mình như vậy liền vén váy đi vào, vỗ vỗ vai anh trai: “Chân trời nơi nào chẳng có hoa thơm.”
Thẩm Mộ Ngôn trầm giọng: “Thế nhưng hoa thơm như anh họ của em thì chỉ có duy nhất một ngọn.”
Trong phòng chính của tam viện, Chu Tường nghe bảo tiêu Ất truyền lời xong liền liếc mắt nhìn người đang ngủ ngon lành trên giường, nội tâm trở nên rối rắm.
Đồng thời oán trách bữa cơm chiều trong nhà, bây giờ không phải mới sáu giờ à?
Sao lại sớm như vậy…
“Vu Phong.” Chu Tường ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn đến lay lay tay Tiêu Ảnh: “Dậy đi, trời đã tối rồi.”
Tiêu Ảnh trở mình: “Ưm… Trời tối thì phải ngủ chứ?”
Chu Tường đen mặt nghĩ thầm, mẹ ơi con xin lỗi, tìm được cho mẹ đứa con dâu không chỉ không tao nhã không văn minh, lại còn lười thối xác.
“Rời giường!”
Hắn gầm lên khiến Tiêu Ảnh chỉ trong nháy mắt đã nhảy dựng lên khỏi giường, mơ màng nhìn Chu Tường nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Tường nghiêm túc đứng bên mép giường, nói: “Hai anh em họ Thẩm về rồi, qua nhị viện ăn cơm.”
Làm cô dâu mới tới nhà chồng, phải thực hiện những lễ tiết này mới phải phép.
Tuy rằng Tiêu Ảnh còn muốn ngủ tiếp, nhưng cậu cũng không nhiều lời mà bò dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó đổi một bộ quần áo hợp mắt rồi cùng Chu Tường qua nhị viện.
Hai anh em nhà họ Thẩm đã ngóng chờ từ rất sớm, khi nhìn thấy một thanh niên có vóc người cao gầy, khuôn mặt tuấn dật dùng khoảng cách thân mật như vậy đi chung với vị anh họ khó ở kia của bọn họ, hai anh em đã bị đả kích không ít.
Sáng nay thấy trưởng bối tự nhiên sẽ là Tiêu Ảnh chào hỏi trước, nhưng lúc này thì không giống vậy.
Sau khi Chu Tường mang Tiêu Ảnh qua chào trưởng bối, liền giới thiệu cậu cho anh em họ Thẩm trước tiên: “Đây là chị dâu của hai đứa, Vu nhị thiếu gia, mau gọi đi.”
Thẩm Mộ Ngôn và Thẩm Khanh Khanh: “…”
Quả thật không kể Vu nhị thiếu gia bao nhiêu tuổi, chỉ cần cậu ấy kết hôn cùng Chu Tường thì chính là chị dâu của họ.
Tiêu Ảnh không vui, nói: “Gọi chị dâu làm gì, em cũng không phải nữ.” Sau đó cười cười nói với hai anh em họ Thẩm: “Gọi tên là được, tôi tên Vu Phong.”
Hai anh em họ Thẩm còn chưa kịp gọi tên thì Chu Tường đã nói: “Không được, lớn nhỏ có thứ tự, sao có thể gọi thẳng tên.”
Tiêu Ảnh: “Nhưng không thể bảo bọn nó gọi chị dâu được.”
Đây là đang tức giận?
Chu Tường vội nói: “Vậy thì gọi là nhị ca.” Hắn là lớn nhất, Tiêu Ảnh xếp dưới hắn, như vậy rất thích hợp.
Hai anh em họ Thẩm thở phào nhẹ nhõm, bằng không đối với Vu nhị thiếu gia tuổi còn nhỏ hơn họ, sợ rằng gọi người ta là chị dâu không nổi: “Chào nhị ca.”
Tiêu Ảnh chiếm được tiện nghi nên cười: “Chào hai đứa.” Tiếp đó móc hai túi lì xì ra, phát cho mỗi người một cái: “Lần đầu gặp mặt, đại cát đại lợi.”
“Cảm ơn nhị ca…” Hai anh em nhà Thẩm nói.
“Anh cũng có, các em nhận đi.” Chu Tường cũng móc ra hai bao lì xì thì không nói, thế nhưng khóe miệng của hắn lại có ý cười rõ rành rành, dọa mọi người sợ ngây ra.
Lúc này ai cũng nhìn ra được Chu Tường rất vừa lòng với nhị thiếu gia nhà họ Vu, vô cùng vừa lòng.
Mà vị Vu nhị thiếu gia hào phóng này thoạt nhìn cũng không phải là một kẻ tầm thường.
Nếu như cậu ta thật sự không có bản lĩnh thì đã không thể chiếm được ưu ái của Chu Tường như vậy.
Thông qua kinh nghiệm từ bữa cơm trưa cùng trưởng bối nhà họ Chu, lần này Tiêu Ảnh ăn rất thoải mái, cậu cứ như một kẻ già đời ngồi bên người Chu Tường, thích món gì ăn món đó.
“Con định lúc nào tổ chức hôn lễ?” Chu lão thái gia nói: “Sắp tới quốc khánh rồi, hay là tổ chức vào ngày đó đi?”
Tiêu Ảnh phát hiện tầm mắt của Chu lão thái gia đặt trên người mình, lập tức phải tỏ thái độ…
“Ba, quốc khánh mà tổ chức hôn lễ cái gì, ba chê đám cưới ngày quốc khánh còn ít à?” Chu Tường không vui nói: “Ba suy nghĩ cho khách khứa một chút đi, vất vả lắm mới được ngày nghỉ lễ còn phải đi dự đám cưới, đổi lại là ba thì ba có vui không?”
Chu lão thái gia tự nhủ với bản thân, ông đây chỉ sinh được có một đứa con trai, nhất định phải bình tĩnh.
“Vậy qua ngày quốc khánh thì thế nào? Không cần quá phô trương, chỉ cần mời ít bạn bè đến là được.” Tiêu Ảnh lên tiếng hòa giải bầu không khí đang căng thẳng, cái chân dưới bàn còn tiện đường đá đá Chu Tường vài cái.
“Sao em đá chân tôi?” Chu Tường không chút do dự vạch trần cậu, trên mặt còn hơi ngượng ngùng, trước mặt mọi người thì giữ chút mặt mũi đi có được không?
Các vị đang ngồi: “…”
“Tháng mười một cũng được, chỉ là hơi lạnh, lúc chụp ảnh có thể sẽ chịu khổ.” Thẩm Khanh Khanh cố gắng tìm chuyện để nói, muốn xóa bớt cái mùi cẩu lương vừa chua vừa thối kia.
“Ừm.” Chu Tường nghĩ tới nghĩ lui: “Vậy tạm quyết tháng mười một đi.”
Cứ như vậy cho đến lúc ăn xong cơm, Chu Tường cũng không phát hiện ra Thẩm Mộ Ngôn hôm nay đặc biệt im lặng, tầm mắt hắn chỉ luôn đặt ở bên tay trái mình, đó là nơi Tiêu Ảnh đang ngồi.
Tiêu Ảnh cũng không ngốc, cậu biết rằng ở Chu gia, chỉ khi Chu Tường đối tốt với mình thì cậu mới có địa vị trong nhà.
“Anh yêu, gà này khá ngon đấy, anh ăn một miếng đi.” Cậu mặt đầy tự nhiên gắp cái đùi gà đầy thịt cho Chu Tường.
Chu Tường liếc đùi gà trong bát, ngẩng đầu nhìn mấy cặp mắt “hâm mộ” quanh bàn, cả người thoải mái mà hừ một tiếng: “Không cần khách khí vậy đâu, em thích thì ăn nhiều chút.”
Sau đó cân nhắc vài lần trong lòng, rồi nâng đũa gắp cho Tiêu Ảnh một con tôm.
Tiêu Ảnh cũng không có thụ sủng nhược kinh như trong tưởng tượng của mọi người, cậu gắp con tôm lên bỏ ngược vào bát Chu Tường: “Tôm có vỏ, em lười lột.”
Người nhà họ Chu: “…”
Đây đúng là cưới một kẻ không hề tầm thường.
Chu Tường đen mặt, một bên gắp lên xử lý cái đầu tôm, một bên nghiến răng nhỏ giọng mắng: “Sao không lười chết em luôn đi?” Sau đó đem tôm đã bóc vỏ xong… chấm nước tương rồi bỏ vào bát Tiêu Ảnh.
Người nhà họ Chu: “!!!”
Đây là cưới tổ tông thì có.
Tiêu Ảnh vui vẻ nhận con tôm đã bóc vỏ kia: “Cảm ơn.” Ăn xong còn nói một câu: “Ngon lắm, đáng tiếc là có vỏ, món ngon như vậy sao lại có vỏ chứ?”
Chu Tường lạnh lùng cười: “Em có nói vậy tôi cũng không lột tiếp cho em đâu, lười thì đừng ăn nữa.”
Những người còn lại đã sớm quen với phong cách này của Chu Tường, nhưng nói ra đối với Vu nhị thiếu gia mới đến thì như vậy là không tốt.
Tiểu Khanh Khanh là đứa nhỏ nhất trong nhà, lập tức ngọt ngào cười nói: “Nhị ca, anh thích ăn tôm thì để em lột cho, em cũng thích ăn tôm, lột lại nhanh nữa.”
Chu lão thái gia cùng Tiết Vạn Phương dùng vẻ mặt hiền hòa nhìn cô, trong lòng thầm khen cô hiểu chuyện.
Nhưng Chu Tường không nghĩ như vậy, sao hắn có thể để Tiêu Ảnh ăn tôm mà Thẩm Khanh Khanh lột được, đừng nói là Thẩm Khanh Khanh, có là Vương Khanh Khanh hay Lý Khanh Khanh, chỉ cần không phải hắn lột thì không được.
“Thẩm Khanh Khanh, lo ăn phần của em đi, đừng để ý đến em ấy.” Chu Tường ra lệnh cho cô.
“Đúng vậy.” Tiêu Ảnh cũng cự tuyệt ý tốt của cô: “Em không cần phải lo cho anh đâu, em thích thì ăn nhiều lên, anh ăn vài món là được rồi.”
Chu lão thái gia rất thích Tiêu Ảnh, ông rốt cuộc nghe không nổi nữa: “Tường nhi, vợ con muốn ăn thì con lột cho người ta mấy miếng đi.”
Chu Tường là người có trên có dưới, hắn liền lễ phép nói: “Ba đã phân phó thì con còn có thể không lột cho em ấy sao?”
Sau đó buông đũa, xắn tay áo lên, một hơi lột tôm bỏ đầy bát Tiêu Ảnh.
Tiêu Ảnh đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ được sếp lớn công ty lột tôm cho, cậu lần nữa cảm thấy kết hôn với Chu Tường không phải chuyện khó khăn gì.