Chương 2

Khi ta nhìn thấy thứ trông giống như một cửa sổ trò chuyện của một trò chơi, ta đã nao núng vì ngạc nhiên. Sau đó, ta đưa tay ra và chạm vào nó.

Nhưng, như thể nó chỉ được duy nhất ta nhìn thấy, tay ta nhẹ nhàng chạm vào cửa sổ.

Sau đó một đoạn viết mới xuất hiện.

[Những vị Thần cổ đang quan tâm đến khả năng thích ứng tuyệt vời của bạn.]

"Vị Thần...cổ ư?"

Nó không được viết bằng bảng chữ cái Hàn Quốc nhưng có lẽ vì sở hữu thân thể này nên ta có thể đọc các chữ cái.

[Những vị Thần cổ đang quan tâm đến khả năng thích ứng tuyệt vời của bạn.]

Ngay cả khi ta có đọc lại nó, ta cũng không thể hiểu nó đang nói về cái quái gì.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Sau một lúc, cửa sổ có vẻ đã mờ dần và chuyển sang trong suốt cùng các chữ cái biến mất. Ta chớp chớp mắt, suy nghĩ nếu như đây chỉ là một giấc mơ.

"Cộc, cộc!"

Ta nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài và chẳng mấy chốc cánh cửa mở ra với âm thanh kẽo kẹt của tay nắm cửa xoay.

"...!"

Ta nghĩ người đó hẳn phải là Annie vì cái khay bạc ở kia đang nhấp nháy dưới ánh mặt trời nhưng người xuất hiện với bữa ăn trên tay lại là một chàng trai mà ta nhìn thấy lần đầu tiên.

Hắn rất cao với bờ vai rộng trong bộ phục y màu trắng, cặp mắt của hắn có vẻ hơi gian tà nhưng bên trong đôi mắt vàng đó vẫn chứa đựng ánh sáng ấm áp. Mái tóc hắn cũng mang màu sắc sáng như đôi mắt. Nếu của ta chỉ là màu vàng trên bãi biển đầy cát thì của hắn lại là một sắc vàng thực sự sáng, như thể nó được làm từ những sợi vàng.

"Ariel."

Ta đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người chàng trai kia khi hắn đang cầm một cái khay, đặt nó lên bàn và kêu ta.

Đó là lúc ta ngay lập tức nhận ra hắn là ai.

"Ta đã mang theo bữa ăn tới."

Người luôn gọi Camilla bằng tên của nàng ngay cả khi nàng có trở thành một Thánh nữ trong nguyên tác.

Người đó là vị Giám mục đứng đầu của Điện thờ, nơi có ảnh hưởng nhiều như Hoàng gia trong Đế quốc.

"Reihausd De El."

Người đã đưa Ariel đến Điện thờ và biến nàng thành Thánh nữ giả.

Tên hắn được thì thầm ngọt ngào trên đôi môi ta.

'De El' là một danh hiệu độc đáo được trao cho một vị Giám mục tối cao.

Nghe những gì ta vừa nói, đôi mắt vàng của hắn như lấp lánh và đôi môi đỏ còn có vẻ hơi tạo thành một vòng cung.

"Hôm nay, cô đã gọi ta bằng tên sao?"

À...

Đó là lúc ta nhớ ra rằng vị Thánh nữ giả kia, Ariel, đã luôn chỉ gọi hắn bằng danh hiệu, "Ngài Giám mục".

Vì vậy, ta vội vàng sửa lại những gì mình vừa gây ra.

Thật kỳ lạ khi Ariel, người thậm chí không phải là vị Thánh nữ thực sự như Camilla và hiểu rõ ràng bản thân chỉ là một kẻ giả mạo, lại thoải mái gọi tên hắn.

"Tôi xin lỗi, thưa Ngài Giám mục. Tôi chỉ đang kéo dài khoảng cách..."

"Tuy nhiên, ta thấy thật tuyệt khi nghe nó."

Nhưng hắn đã cắt đứt ta bằng một giọng nhẹ nhàng.

Khi ta nhìn hắn với vẻ hơi giật mình, hắn chỉ mỉm cười và nói đùa.

"Thực ra, ta đã quên mất rằng ta cũng có một cái tên."

Một làn gió trong lành đã đi ngang qua cánh cửa sổ được mở. Mái tóc vàng bóng mượt của hắn hơi bay bay.

"Sẽ thật tuyệt nếu cô có thể gọi ta bằng tên của ta từ bây giờ."

Ta nhìn hắn một cách đầy mơ hồ và rất lâu sau đó, cuối cùng, ta đã tỉnh táo trở lại.

Ta đã bị lạc trong đôi mắt vàng sáng đó.

Sau khi suy nghĩ một lúc, ta liền lên tiếng.

"Những gì tôi vừa nói chỉ là một sai lầm."

Nếu đó là Ariel nguyên tác, nàng sẽ thích nó với đôi mắt lấp lánh nhưng ta không muốn phá vỡ bức tường giữa mình và hắn.

Sao mình dám gọi thẳng tên của tên Giám mục này chứ?

Dù sao thì ta cũng sẽ không sống trong Điện thờ này trong suốt quãng đời còn lại của mình và khi Thánh nữ Camilla thực sự đến, ta sẽ không phải gặp hắn nữa.

Đó là lý do tại sao mà tốt hơn hết không nên vượt qua ranh giới.

"..."

Khi hắn nhìn ta với một nụ cười nhẹ, hắn vẫn chỉ im lặng. Sau một lúc, hắn mới nói:

"Như ta đã nói trước đây..."

"..."

"Bây giờ đây là nhà của Ariel. Cô có thể có bất cứ thứ gì mình muốn hoặc làm bất cứ thứ gì."

Reihausd là một người đàn ông thông minh và ôn nhu như được mô tả trong tiểu thuyết.

"Bất cứ điều gì, miễn là cô hiểu rằng tự do thì luôn đi kèm với trách nhiệm."

Nhưng đó chỉ là một câu chuyện về Camilla.

Và ta cũng không phải là Ariel thực sự, người có thể đã nói, "Tôi có thể gọi Ngài là Reihausd mà không có bất kỳ kính ngữ nào, đúng không?".

"Tất nhiên rồi, Ngài Giám mục."

"Ta thường muốn nghe tên mình từ Ariel nhưng thế này thật tệ."

Một nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi hắn nhưng ta chỉ cảm thấy rất nhiều áp lực từ hắn.

"Cảm ơn vì đã mang cho tôi bữa ăn."

Ta quay lại và cúi đầu.

Vị Giám mục đây là người duy nhất trong Điện thờ này biết rằng ta chỉ là đồ giả mạo, để làm cho cuộc sống của nơi đây suôn sẻ. Vì ta vô cùng khó chịu với đôi mắt của hắn nên hầu như không có gì tốt đẹp.

"Ta không biết có phải vì đã vài ngày kể từ lần cuối ta gặp cô..."

Đôi chân của hắn như sắp bước ra ngoài lại dừng lại trước khi nói điều gì đó. Ngài Giám mục nhìn ta một cách thẳng thắn và nói.

"Cô trông hơi khác so với bình thường, Ariel."

Không được hoảng sợ.

Ta nhìn hắn với vẻ mặt đầy bối rối mới dường như là thực tế nhất và chỉ mỉm cười lúng túng.

***

Một vài ngày đã trôi qua kể từ đó.

Ta ngồi ở bàn làm việc của mình và sắp xếp một số thứ mình đã kiểm tra cho đến nay.

"Hiện tại, đây là năm 722 theo Lịch Thánh và năm thứ 82 theo Lịch Hoàng gia."

Đó là năm năm trước khi Camilla, vị Thánh nữ thực sự, xuất hiện. Ta đã ở trong Đế quốc Illide, một đất nước tôn giáo có chế độ quân chủ và thần thánh cùng tồn tại. Đa số người dân đều tin vào Thần nhưng điều quan trọng là, đó không phải là một chế độ đồng nhất.

Có chín vị Thần với các danh hiệu và tên gọi khác nhau, bên cạnh đó, còn có nhiều Điện thờ nằm rải rác trên khắp Đế quốc.

Thần Công lý, Hetuse.

Vị Thần của tri thức, Hessed.

Thần Tình Yêu, Odyssey.

Thần Nghệ thuật, Monde.

Vị Thần hủy diệt, Ciel.

Vị Thần của lòng nhân từ, Oman.

Thần Chết, Kairos.

Thần vĩnh cửu, Raid

Vị Thần của sự lươn lẹo, Bellatrix.

Chín người trong số họ là những vị Thần như thế.

Nếu vậy, câu hỏi có thể nảy sinh là Thần mà Điện thờ này và vị Thánh nữ kia đã tin vào điều gì.

Khi ta đọc cuốn tiểu thuyết, ta chỉ thấy Camilla đã đề cập đến một số vị Thần nhưng ta không biết chính xác nàng đang phục vụ Thần gì. Vì câu chuyện chính chỉ tập trung vào mối quan hệ của nàng với các nam chính hơn là công việc của nàng như một Thánh nữ.

Ta phát hiện ra rằng Điện thờ Elium là nơi không chỉ có một vị thần duy nhất mà có cả chín vị Thần đều được tôn thờ. Kết quả là, Điện thờ Elium là nơi đặc biệt nhất trong tất cả các Điện thờ và vị Thánh nữ sinh ra có mối quan hệ liên kết với cả chín vị Thần là một điều rất đặc biệt.

Do đó, sẽ là đúng đắn khi xác định Thánh nữ là người chỉ đạo thống nhất tôn giáo của Đế quốc.

Nghĩ lại, cũng có một phần kỳ lạ khi mà ta phát hiện ra điều này lúc đang đọc một cuốn sách trong thư viện của Điện thờ. Chỉ có các Thánh nữ mới có thể nhận được các lời tiên tri và thường thì họ là những kẻ khôn ngoan mới được trực tiếp nhận lời từ một trong chín vị Thần.

Cuốn tiểu thuyết "Lắng nghe lời thì thầm ngọt ngào từ vị Thánh nữ thứ 7" do chính những hầu nữ mang đến cho ta đã mô tả quá trình nhận các lời tiên tri như sau:

"Ánh sáng xanh dưới dạng hình chữ nhật giống như một khung cửa sổ xuất hiện trước mắt ta và những lời viết trên đó như thể chúng được khắc ngay trước mắt ta. Và trong khi nó mờ dần và biến mất, lời tiên tri đầy mê hoặc vẫn còn mãi như thể nó được khắc trên trái tim ta."

Vì con người không thể hiểu được thứ ngôn ngữ của các vị Thần nên có vẻ như các nhà tiên tri đã lưu lại chúng thông qua hình thức này.

"Chà, nó không mấy quan trọng. Dù sao thì ta cũng chỉ là một Thánh nữ giả."

Thánh nữ thực sự là Camilla và ta chỉ là một kẻ giả danh phải rời đi ngay sau năm năm tới. Mấy lời tiên tri kiểu này cũng chỉ thỉnh thoảng được viết ra, vì vậy, ta nghĩ sẽ không có vấn đề gì nếu ta không nhận được chúng trong một vài năm.

"Nhân tiện, mình không nghĩ rằng có một câu chuyện về các nhà tiên tri trong nguyên tác."

Ta nghiêng đầu và chìm đắm trong suy nghĩ.

Trong nguyên tác, có một cảnh Camilla sử dụng sức mạnh "thánh" nhưng chưa bao giờ được mô tả từ các nhà tiên tri.

Khi suy nghĩ của ta sâu sắc hơn, ta chỉ lắc đầu.

"Mình tốt nhất không nên biết. Nó không quan trọng với mình. Bây giờ, mình sẽ đọc một cuốn sách giúp mình một cách thực tế hơn."

Ta đã ở lỳ trong thư viện của Điện thờ, nơi cũng có nhiều sách như thư viện của Cung điện Hoàng gia. Thánh nữ được tự do làm bất cứ điều gì và lịch trình của Điện thờ rất là chặt chẽ, vì vậy, chỉ có một vài người đến và thật hoàn hảo để ta trốn ở đây một mình.

Ta đã viết ra các kế hoạch trong tương lai của mình trên một tờ giấy trắng. Báo cáo sổ sách về khoản lương và bất động sản mà ta thấy ở kiếp trước rất hữu ích.

Tên chính xác của nó là "Ngân sách để duy trì chi tiêu hàng tháng" nhưng nó lại giống như là tiền lương, đó là lý do tại sao ta quyết định sẽ gọi nó như vậy.

Mức lương hàng tháng của Thánh nữ là 1.000 franc, nếu nhân với 12 tháng với 5 năm thì sẽ là 60.000 franc.

Ngân sách bổ sung cho Tháng nữ là 10.000 franc mỗi năm và nếu nhân với 5 năm thì sẽ là 50.000 franc.

Giá cho một ngôi nhà tốt hai tầng ở thủ đô là tầm trên dưới 100.000 franc, trung bình sẽ là 70.000 franc hoặc sẽ là nhỏ hơn 50.000 franc.

Theo những gì ta hiểu, 1 franc dường như là khoảng 10.000 won nếu so với đồng tiền ở Hàn Quốc. Một đơn vị thấp hơn đồng franc là 1 cắc và 1 cắc là tương đương khoảng 100 won.

Nói cách khác, nếu ta tiết kiệm thêm ngân sách, ta sẽ nhận được khoản chi tiêu hàng năm là tầm 220 triệu won.

Hơn nữa, Điện thờ cung cấp ba bữa một ngày và nếu ta làm việc chăm chỉ để tiết kiệm tiền bằng cách gắn bó với nơi đây, tiền của ta sẽ lớn hơn 1 tỷ won. Vì vậy, theo như tính toán, ta đây vẫn sẽ có một cuộc sống khá nhàn nhã, ngay cả sau khi nghỉ hưu.

"Tốt!"

Ngoài ra, còn có các đồ vật quý giá từ các quý tộc và tài sản thuộc sở hữu tư nhân, vì vậy, nếu ta bán chúng, đó sẽ là một số tiền lớn.

Trước khi ta chiếm lấy xác Ariel, nàng đã tiêu pha rất nhiều tiền khi nhận được tiền lương của mình, vì vậy, giờ nàng chỉ còn dư lại 300 franc nhưng ta thì khác.

"Nếu mình tiết kiệm đủ tiền và mua một căn nhà tốt...."

Ngay lúc này, đột nhiên, một cái gì đó màu xanh lại lần nữa xuất hiện trước mắt ta.

[Những vị Thần cổ đại đang chán nản rất tò mò khi họ nhìn vào bài báo cáo của bạn.]

Ta nhìn vào cửa sổ đó và thấy thật nao núng.

Editor: Bạch Thiến