- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Tôi Là Nhân Vật Phản Diện Lớn
- Chương 5: Thanh Niên Trí Thức Bỏ Vợ Bỏ Con (5)
Tôi Là Nhân Vật Phản Diện Lớn
Chương 5: Thanh Niên Trí Thức Bỏ Vợ Bỏ Con (5)
“Thanh niên trí thức Lâm thật sự rất cao”.
“Cao thì có lợi ích gì, tôi cảm thấy giống thanh niên trí thức Giang là tốt rồi. Cơ thể cường tráng, không làm ảnh hưởng đến công việc”.
Một đám con gái trong thôn đang vừa làm đồ thủ công, vừa lén lút đánh giá nhóm thanh niên trí thức đang làm việc dưới ruộng, tụm lại một chỗ líu ríu trò chuyện.
“Tôi cảm thấy thanh niên trí thức Yến mới là tốt nhất. Lúc còn đi học chẳng phải chúng ta từng học một câu thành ngữ sao, tú sắc khả xan*, nhìn gương mặt kia của anh ấy, không ăn cơm tôi cũng cảm thấy no rồi”. Một cô gái trẻ có khuôn mặt bầu bĩnh che miệng, cử chỉ thoải mái mà không ngại ngùng chút nào.
(*Tú sắc khả xan - 秀色可餐 : một câu thành ngữ Trung Quốc, hàm ý đẹp đến nổi ngắm thôi cũng đủ no rồi.)
"Lâm Đinh Đinh, có người dòm ngó đối tượng của cô kìa, nhanh xé miệng cô ấy đi”. Những cô gái trẻ cùng độ tuổi thường ngày có quan hệ khá tốt, nói đùa với nhau rất tự nhiên mà không hề kiêng dè.
“Ai, đối tượng của anh ấy là ai chứ”.
Lâm Đinh Đinh thấy các chị em đều đang trêu ghẹo cô, lập tức đỏ ửng từ mặt đến cổ, đánh đánh cô gái vừa mới nói đùa kia, ném chiếc áo đan len được một nửa vào cái giỏ trước mặt, đứng dậy dọn dẹp ghế ngồi và chuẩn bị bỏ đi.
"Ấy ấy ấy, nói giỡn với cô thôi mà". Cô gái nói đùa vội vàng chạy tới giữ người lại, cũng không dám thật sự khiến Lâm Đinh Đinh xấu hổ mà ra về.
Lâm Đinh Đinh cũng chỉ giả vờ, không thật sự tức giận, được người khác kéo tay thì vẫn ngồi xuống, “Nói thì không thể nói bậy, cũng không có chắc chắn là Yến đại ca thích tôi đâu”. Giọng điệu của cô hơi mơ hồ, từ sau lần tạm biệt đó, hai người hình như không có cơ hội ở cùng một chỗ, ngày đó tâm tình của cô cùng từ vò đầu bứt tóc, chộn rộn rục rịch chuyển sang lo lắng bất an như bây giờ.
"Chúng tôi đều gọi là thanh niên tri thức Yến, có mỗi cô lại gọi người ta là Yến đại ca".
Cô gái mặt bầu bĩnh nhịn không được mà chọc chọc bả vai Lâm Đinh Đinh, nụ cười trên mặt biến mất, thái độ trở nên nghiêm túc hơn: "Mẹ tôi nói rằng tìm đối tượng thì không thể chỉ nhìn bề ngoài. Mấy lời tôi vừa nói đơn thuần là nói đùa cho vui thôi, đẹp đẽ thì có thể có cơm ăn sao?".
Cô gái ở tuổi mười sáu mười bảy tuổi trong thôn đã có thể gả chồng rồi. Phận là con gái, đa số các cô gái đều đã quen đảm nhận nhiều công việc nội trợ hơn trong nhà. Rất nhiều cô gái trong số đó thậm chí đã sẵn sàng gả chồng để đổi lấy sính lễ cho các anh em trong nhà chuẩn bị cưới vợ. Không phải ai cũng may mắn như Lâm Đinh Đinh, được cả nhà yêu thương. Nhiều cô gái trong thôn sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người ngoài đối với gia đình của các cô ấy. Các cô ấy phải lấy chồng, người lớn quan tâm điều kiện nhà trai hơn hết, tướng mạo hay nhân phẩm đều là đồ bỏ đi.
Ánh mắt nhìn Lâm Đinh Đinh của cô gái mặt bầu bĩnh vô cùng hâm mộ: "Ngoại hình của thanh niên trí thức Yến rất khá, nhưng làm việc thật sự không được. Từ nhỏ cô cũng chưa ra đồng làm việc bao giờ. Nếu hai người tới với nhau thật, sau này lấy cái gì ăn đây. Nhất là sau khi có con cái, chút điểm công tác mà thanh niên trí thức Yến kiếm được có thể nuôi nổi mẹ con cô sao?".
Lâm Đinh Đinh muốn phản bác, cô cũng có thể ra đồng làm việc. Vả lại, nhớ lại những lần gặp thoáng qua trong mấy ngày gần đây, Yến đại ca luôn mỉm cười dịu dàng và cưng chiều với cô. Lâm Đinh Đinh cắn môi, tình cảm trong đáy mắt cũng trào ra ngoài.
“Ba mẹ của cô đều rất thương cô, các anh của cô cũng đối xử với cô rất tốt. Nếu sau này cô xây dựng gia đình riêng, cũng không thể cứ trông cậy vào sự giúp đỡ bên nhà mẹ đẻ. Hơn nữa, các anh trai của cô đều sẽ phải lập gia đình, sau này sẽ càng quan tâm gia đình nhỏ của các anh ấy hơn. Địa vị của đứa em gái như cô ở trong lòng các anh ấy, còn không biết là sẽ bị xếp hàng thứ mấy đâu”.
Cô gái mặt bầu bĩnh nói chuyện không mấy lọt tai, nhưng thật sự cũng là muốn tốt cho Lâm Đinh Đinh.
"Mẹ tôi cũng nói, không đồng ý cho tôi tiếp xúc với những anh thanh niên trí thức này. Mặc dù bọn họ đến từ thành phố, nhưng tương lai có lẽ chỉ có thể ở lại thôn của chúng ta. Ở nơi này, bọn họ không có cha mẹ hay anh em giúp đỡ, tức là hộ đơn*. Kết hôn với thanh niên trí thức, đến lúc bị hϊếp đáp cũng chẳng có ai chống lưng cả”.
(*Hộ đơn - 独户 : nhà không chung cổng với nhà khác, đơn độc.)
Những cô gái trẻ thường hay đa sầu đa cảm, các cô ấy đang trong độ tuổi tình yêu nảy nở. So với đám trai làng thô lỗ, mở miệng ra toàn là lời lẽ thô tục, rõ ràng các cô ấy càng thích những chàng trai ăn mặc chỉnh tề mỗi ngày, ăn nói nhã nhặn, thái độ lịch sự. Nhưng mà thích thì không thể no bụng, một cô gái thông minh và thực tế sẽ tìm một nhà đông con, cha mẹ chồng hòa thuận, người đàn ông của mình lại chăm chỉ cần cù, đó mới là kết quả tốt nhất. Còn ngoại hình và học vấn, chỉ là thứ rẻ mạt ở trong thôn.
“Yến đại ca rất giỏi. Anh ấy đọc nhiều sách, vả lại bây giờ anh ấy đều ra đồng làm việc đúng giờ mỗi ngày. Ngay cả ba của tôi cũng khen anh ấy tiến bộ hơn so với trước kia đó”.
Lâm Đinh Đinh cúi đầu, cũng không để ý áo len trên tay đã bị cô đan thành xiêu xiêu vẹo vẹo, đành phải tháo ra và đan lại lần nữa.
"Các cô đừng hù Đinh Đinh nữa, còn chưa trao đổi bát tự* cơ mà”.
(*Bát tự - 八字 : giờ - ngày - tháng - năm sinh viết theo Thiên Can và Địa Chi, một cách xem số mệnh của người Trung Quốc.)
Cô gái ngồi bên phải Lâm Đinh Đinh vỗ vai cô, trừng mắt nhìn cô gái nhỏ đang sốt ruột thay cho Lâm Đinh Đinh nhưng lại thiếu hiểu biết, “Phân tích cụ thể hơn về vấn đề đi, thật ra nếu thanh niên trí thức Yến kia thật sự thích Đinh Đinh của chúng ta, chuyện này cũng không phải là không thể. Chẳng phải trường tiểu học ở xã chúng ta đang tuyển người sao, thanh niên trí thức Yến có bằng tốt nghiệp cấp ba, dạy cấp tiểu học là dư sức. Mặc dù tiền lương không cao, nhưng chỉ cần tiết kiệm một chút thì hoàn toàn có thể sống thoải mái. Sau này, còn phải xem năng lực quán xuyến nhà cửa của bà quản gia nhỏ Đinh Đinh của chúng ta thế nào nữa”. (TYT app)
Cô ấy vừa nói vừa nhanh chóng nhích người sang một bên, che mặt lại giống như sợ Lâm Đinh Đinh không vui mà đánh cô ấy. Bầu không khí ban đầu đang có phần căng thẳng đã được cô ấy giảng hòa, lập tức dịu đi, Lâm Đinh Đinh cũng nhịn không được mà bật cười thành tiếng. “Bà quản gia” gì chứ, người ta cũng chưa chắc là có ý gì với cô đâu. Nhưng những lời chị gái nhỏ vừa nói đã tiếp thêm dũng khí cho cô một chút, cô nghĩ, mặc kệ là thành công hay không thành công, bản thân cô hình như cũng nên đi hỏi Yến đại ca cho rõ ràng.
“Hết giờ làm rồi, tôi phải nhanh chóng trở về phụ mẹ nấu cơm đây”.
Âm thanh báo tan tầm trong thôn vang lên, những cô em gái đang ngồi chơi dưới gốc cây cổ thụ dọn dẹp ghế gấp nhỏ của mình, ôm những chiếc giỏ tre đựng kim chỉ và chuẩn bị ai về nhà nấy.
"Đinh Đinh!".
Lâm Đinh Đinh cũng đang chuẩn bị về nhà, lại bị giọng nói quen thuộc gọi lại.
“Đối tượng của cô gọi cô kìa, còn không nhanh chạy ra đó đi”, những cô em gái đã quên mất những lời họ vừa nói, ở phía sau đẩy đẩy Lâm Đinh Đinh, còn nhanh chóng bỏ chạy mất dạng. Làm phiền người ta trò chuyện với đối tượng của người ta, sẽ bị sét đánh chết đó.
"Yến…Yến đại ca", Lâm Đinh Đinh cúi đầu nhìn mũi giày, nghĩ đến chuyện đang ấp ủ trong lòng, lấy hết can đảm mà ngẩng đầu lên. Lúc này Yến Chử cũng vừa đi đến trước mặt cô, Lâm Đinh Đinh đột ngột ngẩng đầu và nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Yến Chử phóng đại trước mặt cô, ngại ngùng đến ngã ngửa. Phản ứng tức thì của Yến Chử chính là ôm người lại, vì vậy đầu của Lâm Đinh Đinh trùng hợp dính sát vào l*иg ngực của Yến Chử. Các một lớp áo bông, cô còn có thể nghe thấy nhịp tim của anh đang đập thình thịch.
“Sao lại bất cẩn như thế!”.
Yến Chử cảm thấy hành động này có vẻ khá thân mật, khi Lâm Đinh Đinh đã đứng vững, anh nhanh chóng buông cô ra.
"Hôm qua, lúc anh lên huyện có mua một hộp kem dưỡng da. Anh nghe nói con gái các em đều thích thứ này, bây giờ thời tiết lạnh lẽo, bôi chút thuốc mỡ sẽ không dễ dàng bị khô da”.
Yến Chử lấy hộp kem dưỡng da có hình một người phụ nữ tóc xoăn thời thượng đã được đóng gói, đưa cho Lâm đinh Đinh. Nhìn biểu cảm đáng yêu và đôi mắt tỏa sáng của cô gái nhỏ, anh cảm thấy tâm tình của mình hình như cũng rất tốt.
"Yến đại ca!". Lâm Đinh Đinh nhìn chiếc hộp trong tay mà Yến Chử vừa mới lấy từ trong túi ra, hộp kem dưỡng da vẫn còn mang theo hơi ấm của anh, niềm xúc động trong lòng dâng trào.
"Sao?", Yến Chử nghe Lâm Đinh Đinh gọi, lập tức đáp lời.
Trong lúc Yến Chử không có chuẩn bị tinh thần, Lâm Đinh Đinh đột nhiên nhón mũi chân lên và hôn một cái lên gương mặt của Yến Chử. Nụ hôn này giống như chuồn chuồn ướt lướt trên bề mặt nước, có lẽ là do cô gái nhỏ quá căng thẳng, Yến Chử còn có cảm giác như khuôn mặt của anh vừa bị mèo con cắn một cái, chắc hẳn là răng chạm vào.
Cô gái nhỏ hôn xong thì chạy đi, Yến Chử che mặt và chưa hoàn hồn. Lâm Đinh Đinh chạy đi được mấy bước, lại chạy về.
"Em thích anh rồi, anh có thích em không?”.
Sống hay chết cứ quyết định trong một câu đi. Lâm Đinh Đinh suy nghĩ về thái độ của Yến Chử đối với cô trong khoảng thời gian này, có lẽ thứ còn thiếu giữa hai người họ lúc này chính là dũng khí hỏi rõ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Lâm Đinh Đinh suy nghĩ rất nhiều. Các chị em đều nói rất đúng, cuộc sống không hề đơn giản như vậy. Điều kiện gia đình cô không tệ, nhưng anh trai và chị dâu lại thường xuyên mâu thuẫn cãi vã. Nếu cô và Yến Chử đến với nhau, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng anh là chàng trai đầu tiên mà cô thích, cô muốn nỗ lực hết mình vì tình cảm của bản thân một lần. Cho dù kết quả có là cô sai lầm, ít ra sau này cô cũng sẽ không ảo não hối hận mỗi khi nhớ lại năm ấy cô đã lùi bước. Lâm Đinh Đinh cảm thấy bản thân có đủ dũng khí để tiếp nhận bất kỳ kết quả gì.
“Anh…anh có muốn qua lại với em không?”.
Yến Chử nhìn chỉ số hạnh phúc của Lâm Đinh Đinh lúc này đang điên cuồng chạy nhảy từ 30 lên 60 điểm, anh đã biết được ký ức của cố chủ, anh cũng biết Lâm Đinh Đinh là một cô gái mạnh mẽ dám yêu dám hận. Thoạt nhìn cô có vẻ hay xấu hổ và ngây ngô, khi cố chủ bỏ rơi cô ấy rồi mất tích, cô gái này đã một mình nuôi lớn đứa bé trong bụng, cô gái này đã một mình nỗ lực để mang đến những thứ tốt nhất cho đứa bé. Lâm Đinh Đinh chưa bao giờ dạy đứa bé oán giận người cha vô trách nhiệm của nó. Ở trước mặt đứa bé, cô luôn bày ra những mặt tích cực và hy vọng. Và với sự giáo dục như thế, cuối cùng đứa bé kia trưởng thành và trở thành một nhân tài ưu tú.
Yến Chử vô cùng thưởng thức Lâm Đinh Đinh. Đây là một cô gái rộng rãi và kiên cường, coi trọng cố chủ có lẽ chính là chuyện mù quáng nhất mà cô ấy đã từng làm trong đời. Chỉ tại sắc đẹp là con người ta u mê, Yến Chử nghĩ đến dáng vẻ của anh trong cơ thể này, không khỏi cảm thán một câu.
Yến Chử thấy Lâm Đinh Đinh đã hạ quyết tâm, anh mím môi. Sự im lặng kéo dài khiến tay chân của Lâm Đinh Đinh lạnh toát, cô cúi đầu, định nhét hộp thuốc mỡ kia trở lại tay Yến Chử, rốt cuộc anh cũng lên tiếng.
"Anh tên là Yến Chử, năm nay mười tám tuổi. Cha mẹ đã ly hôn, cha ruột đang lao động cải tạo ở nông trường tỉnh Lũng, mẹ ruột đã đi bước nữa, có hai người em cùng mẹ khác cha. Tốt nghiệp trung học phổ thông, không hút thuốc không uống rượu. Số tiền tiết kiệm cá nhân hiện tại là 178 nhân dân tệ và 73 xu, một chiếc đồng hồ Omega, tem phiếu công nghiệp và tem phiếu vải. Đồng chí Lâm Đinh Đinh, đồng chí có sẵn sàng dùng kết hôn làm tiền đề, hẹn hò với anh không?”.
Yến Chử nghĩ, nếu đã quyết định nói chuyện yêu đương với một cô gái, điều kiện cá nhân cũng cần phải nói rõ một chút. Nhà họ Yến đã dạy anh rằng, người đàn ông giấu tiền riêng đều là rác rưởi. Nghĩ lại cũng cảm thấy thật kỳ diệu, kiếp trước anh độc thân hơn hai mươi năm, mới đến thế giới này được vài tháng đã tìm được cho bản thân một người vợ.
Nhìn cô gái nhỏ đang tròn xoe đôi mắt như một chú mèo con, Yến Chử mỉm cười. Ban đầu đúng là hoàn thành tâm nguyện của cố chủ, nhưng chính anh cũng không chán ghét Lâm Đinh Đinh, thậm chí còn thưởng thức Lâm Đinh Đinh vài phần. Anh trộm nghĩ, sau khi kết hôn, anh có thể từ từ thích cô gái này, làm cho cô ấy được hạnh phúc.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Tôi Là Nhân Vật Phản Diện Lớn
- Chương 5: Thanh Niên Trí Thức Bỏ Vợ Bỏ Con (5)