Chương 32: Ảnh đế cặn bã bí mật kết hôn (17)

Mấy ngày tiếp theo, bất kể là bên ngoài mưa gió bão bùng ra sao, Yến Chử cứ ở yên trong nhà và không đi đâu cả.

Mỗi buổi sáng, anh sẽ làm món trứng lòng đào và bánh nướng chảo mà Vu Tâm Nghiên thích nhất. Bữa trưa và bữa tối cũng hoàn toàn dựa vào sở thích ăn uống của Vu Tâm Nghiên. Đặc biệt là sáng nào cũng sẽ có người giao nguyên liệu nấu ăn trong ngày đến cổng biệt thự, điều này làm cho Vu Tâm Nghiên càng chắc chắn người đàn ông luôn miệng nói bản thân “không có tiền cần chỗ ở” chính là một kẻ lừa đảo. Nhưng không biết vì sao, cho dù cô biết người đàn ông này có tiền, cô cũng không bảo anh rời đi.

Còn Yến Ngạo Thiên, nó cảm thấy nó thực sự là bé cưng hạnh phúc nhất trên thế giới này. Trước kia, mẹ vì muốn kiểm soát cân nặng của có, lượng thịt bò tươi và thức ăn chó cho nó ăn mỗi ngày đều tuân theo một tỷ lệ nghiêm ngặt. Bây giờ người phụ trách là ba nó, mỗi ngày nó đều có thể ăn rất nhiều bít-tết và sườn cừu tươi mới thơm ngon.

Yến Ngạo Thiên hạnh phúc tràn trề, mỗi tối ngủ mơ đến thè lưỡi và chảy cả nước dãi. Quả nhiên, con cái có đầy đủ ba và mẹ mới là bảo bối, thấy ba đã biết điều như vậy, Yến Ngạo Thiên quyết định tha thứ cho người ba cặn bã trước kia.

Hôm nay cũng như mọi ngày, Vu Tâm Nghiên thức dậy và chải chuốt, đang định ra khỏi phòng. Cô lại không nhịn được mà đi vào phòng vệ sinh, nhìn đầu tóc và quần áo của bản thân trong gương.

Không biết có phải là vì bữa lẫu tối qua hay không, trên mũi Vu Tâm Nghiên xuất hiện vài nốt mụn nhỏ. Cô lập tức cầm lấy hộp kem nền trên bàn trang điểm và định trang điểm để che đi khuyết điểm này. Khi đang chuẩn bị trang điểm, cô lại thả kem nền trên tay xuống, hốt hoảng chạy ra khỏi phòng tắm.

Cô bị làm sao thế nhỉ, hôm nay không phải ra ngoài, trong nhà cũng chỉ có thêm một người đàn ông thôi mà. Vu Tâm Nghiên cảm thấy bản thân đã thỏa hiệp quá nhanh, cô cắn môi dưới.

Trước khi bước xuống lầu, cô hít một hơi thật sâu, làm cho bản thân trở lại vẻ mặt “tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến” của mấy ngày trước.

Theo thói quen, cô đi về phía nhà ăn. Như thường lệ, Yến Chử đã làm xong bữa sáng ngon miệng. Cô có thể nhìn thấy người đàn ông cao lớn trong bộ quần áo ở nhà và đeo tạp dề trên cổ từ chỗ ngoặt cầu thang, đang xúc bữa sáng ra đĩa. Lúc này, nếu Yến Chử nhận ra sự xuất hiện của cô, sẽ nở một nụ cười vô cùng xán lạn.

Vu Tâm Nghiên đang cân nhắc xem nếu bây giờ Yến Chử mỉm cười với cô, có phải là cô cũng nên đáp lại một nụ cười hay không, đây chắc chắn không phải là tha thứ, chỉ là cô lễ phép mà thôi. Không sai, chính là như thế!

Ngay lúc này đây, người đàn ông vốn dĩ nên đứng ở phòng bếp thì chẳng thấy đâu, phòng bếp và phòng ăn trống rỗng. Cả người Vu Tâm Nghiên cứng đờ, trong lòng hơi lạnh lẽo và bất bình, mới là ngày thứ tư, anh ấy chỉ có thể kiên trì được bốn ngày thôi sao?

“Gruu gruu gruu gruu!”.

Yến Ngạo Thiên vui vẻ xuất hiện trước mặt Vu Tâm Nghiên với miếng xương dê trong miệng, khóe miệng còn dính mảnh vụn thức ăn, rõ ràng là vừa mới ăn một bữa no nê. Vu Tâm Nghiên nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Yến Ngạo Thiên, nhanh chóng đi vào phòng ăn. Trên bàn đã bày biện bữa sáng tinh tế, còn đang tỏa khói, mặc dù người ở trong phòng đã đi rồi, nhưng chắc là mới rời đi chưa được bao lâu.

Vu Tâm Nghiên cẩn thận nhìn thấy một tờ giấy được đè bên dưới ly sữa bò, cô vội vàng cầm nó lên và xem. Sau khi xem xong nội dung được viết trên mảnh giấy ghi chú, đôi mày đang nhíu chặt cũng lập tức thả lòng.

“Ai thèm lo lắng cho anh chứ!”. Vu Tâm Nghiên nghĩ một đằng nói một nẻo, bản thân cô vẫn chưa phát hiện ra nụ cười trên khuôn mặt của cô lúc này tươi sáng đến nhường nào.

“Ánh đế Yến tổ chức họp báo, người vợ bí ẩn trong lời đồn là ai, câu trả lời cho những tin đồn đang lan truyền trên mạng sẽ ra sao, không biết hôm nay ảnh đế Yến có thể cho chúng ta một câu trả lời hay không, hãy giữ nguyên kênh của chúng tôi, chờ những phóng viên phía trước cho chúng ta câu trả lời”.

Vu Tâm Nghiên rửa sạch chén địa chứa thức ăn sáng, bưng ly sữa bò và đi vào phòng khách, bật tivi lên. Yến Ngạo Thiên nhảy lên sô-pha và rên ư ử, cái đầu to lông xù gối lên đùi Vu Tâm Nghiên, ánh mắt cũng chuyển về phía tivi, ra vẻ dường như nó có thể xem hiểu.

“Yến Chử…”.

Vu Tâm Nghiên đang định chuyển kênh thì khựng lại, xem tivi và không khỏi khẩn trương.