"Vốn cũng định gọi điện thoại nhưng công việc bận quá. Không phải viện cớ đâu, thật sự có lỗi với mọi người, đã không liên lạc với các bạn!"
"Cậu hiểu là được rồi, thỏ nhép!"
"Hừ! ^-^"
"Đừng có cười, đồ khốn!"
"Tan học về, tớ bị dọa đến hoảng hốt. Vật dụng trong nhà đều bị niêm phong cả. Ôi, nhà tớ cũng xảy ra những chuyện như vậy nữa. Ai mà nghĩ được rằng nhà tớ lại ra nông nỗi này. Lúc ấy, tớ vẫn nghĩ bố sẽ có cách xử lý nhưng tối hôm ấy không ngờ ông lại gặp tai nạn giao thông, mẹ và Chí Yến lo lắng chạy đến bệnh viện. Lúc đó, tớ cảm thấy vô cùng có lỗi với bố khi tất cả trách nhiệm đều đổ dồn lên vai ông. Bác sĩ nói với mẹ và tớ rằng, nếu phẫu thuật lần này không thành công thì lần sau phải làm nữa... phải chuẩn bị đủ tiền phẫu thuật mới được."
Chúng tôi chỉ lặng lẽ nghe Chí Hồi nói, chỉ một mình cậu ấy, chắc chắn là rất vất vả...
"Lúc ấy, tớ không nghĩ gì mà chạy luôn đến đây, chỉ có một suy nghĩ là phải kiếm tiền thật nhanh. Khi ấy, tớ chỉ nghĩ mình là con cả trong nhà... Lúc đó, tớ mới nhận thức được những việc mà mình phải làm... "
Đúng lúc ấy, Cẩm Thánh không nhịn được, đứng phắt dậy.
"Mẫn Chí Hồi, đứng dậy!"
"Cẩm Thánh, sao thế?"
Cẩm Thánh như thế thì Thái Dân có khuyên cũng vô ích.
"Đứng dậy!"
Chí Hồi đứng lên.
Bốp...!
Chí Hồi bị cú đấm đột ngột của Cẩm Thánh làm ngã nhào xuống đất.
"Đồ khốn! Trong mắt cậu bọn tôi là gì hả? Nói xem, chúng tôi là gì?! Trước giờ luôn là bọn này đi gây chuyện rồi cậu đến dàn hòa, thế chẳng phải đều là vì bọn này sao? Không phải hả? Hả? Nói xem nào! Trả lời đi!"
"Là vì các cậu, là vì muốn tốt cho các cậu nên mới làm thế. Các cậu là bạn của tớ mà... Chuyện ấy tớ có thể làm được, hơn nữa, các cậu là những người bạn mà tớ nguyện trả giá tất cả, thậm chí cả tính mạng để đổi lấy!"
"Đúng! Bọn này là bạn của cậu!! Đồ khốn!! Nhưng cậu không ăn uống gì, cũng không đi học... Mẹ nó, khổ như thế mà còn cười! Tên điên còn cười gì nữa!! Mẹ kiếp!!"
Vừa thấy Cẩm Thánh rơi nước mắt, tôi cũng khóc theo. "Đau quá... vô cùng thương xót" ... chắc là được dùng trong trường hợp như thế này chăng.
"Đại ca... đừng khóc nữa!"
Lần đầu nhìn thấy nước mắt của Cẩm Thánh, thấy nước mắt của tên ấy, tôi càng khóc dữ hơn.
"Cẩm Thánh... Khương Cẩm Thánh... xin... lỗi... thật sự rất xin lỗi, đừng khóc nữa, là lỗi của tớ... xin lỗi cậu!"
"Đồ khốn! Bạn! Chúng ta là bạn!! Là mối quan hệ mà những lúc thế này có thể giúp đỡ lẫn nhau!! Bọn này là bạn cậu mà, cảm thấy mệt thì cứ nói mệt, có khó khăn thì nói có khó khăn để bọn này đến giúp cậu, đó mới là bạn! Chuyện khó khăn như vậy mà một mình cậu chịu được à? Cậu bảo bọn này đến giúp cậu, bọn này lại từ chối cậu mà bỏ chạy hết hả? Mẹ nó."
"Không phải mà, không phải... không phải thế đâu. Tớ biết khi tớ cần giúp đỡ, các cậu sẽ dốc toàn tâm toàn lực. Biết rõ là thế nhưng lại thấy nếu làm vậy thì sẽ rất có lỗi nên không nhẫn tâm. Một mình tớ chịu đựng là đủ rồi, còn bắt cậu cũng... tớ sẽ càng đau hơn!"
"Bây giờ cậu thành ra thế này, bọn này có thể yên tâm thoải mái mà ngủ được à? Đồ khốn, cậu là người quan trọng của bọn này... không phải thế hả? Lý Vân Quân!"
"Tất nhiên rồi! Hu hu... mẹ nó! Có ai đang rắc gì vào mắt tớ thế này!!!"
Trong tích tắc, tất cả chúng tôi đều khóc toáng lên. Thái Dân và Vân Quân ôm lấy Chí Hồi, Cẩm Thánh quay người đi lặng lẽ khóc.
"Cảm ơn... cảm ơn các cậu... thật sự vô cùng cảm ơn mọi người. Bạn bè là thế sao? Thật không ngờ!!! Bây giờ tớ cảm thấy sức lực tràn trề, như thế bất kỳ việc gì cũng có thể làm được. Thật sự cảm ơn các cậu, Khương Cẩm Thánh, Lý Vân Quân, Hy Thái Dân, Phác Tuấn Hỷ, cả Tuấn Anh, Tiểu Mẫn, Trí Anh... Cảm ơn mọi người!"
Khi trường học tiến hành làm lễ để tuyên bố kỳ nghỉ, Chí Hồi đã đến trường, sau đó năm tên con trai sau khi lễ kết thúc đã theo Chí Hồi đi làm. Chí Hồi không còn khóc, tôi nghĩ cậu ấy sẽ không khó nữa, cậu nói có các bạn bên cạnh thì sẽ không khóc, còn nói phải cảm ơn Thượng Đế đã ban cho cậu những người bạn quý giá nhất.
Đôi lúc, khi tôi gặp khó khăn thì tôi sẽ không để ý đến nỗi khổ của người khác. Tôi luôn nghĩ rằng người khác có khổ bằng tôi không? Và cứ thế phớt lờ nỗi đau của họ. Nhưng đối với hoàn cảnh khó khăn của chính mình, muốn thích ứng với nó cũng rất vất vả, lúc ấy rất cần một người để khóc cùng mình. Lúc đó, rất muốn miễn cưỡng mỉm cười trước mặt người khác nhưng trước mặt người nào đó thì không cần cười... không cần nhẫn nhịn... không cần cố gắng che giấu, nếu mệt thì cứ nói mệt... đau khổ thì nói đau khổ... bộc lộ tất cả tình cảm ra ngoài... Đó chính là bạn bè, vậy nên, vậy nên... Chúng ta là bạn!
Chí Hồi, cậu có biết chia sẻ niềm vui là thế nào không? Là sẽ khiến niềm vui tăng gấp hai lần. Vậy có biết chia sớt nỗi buồn là ra sao không? Lúc cậu khóc sẽ có người khóc cùng cậu, lặng lẽ không nói chỉ nắm tay cậu. Như thế, nỗi đau sẽ vơi bớt rất nhiều.
Những người bạn như vậy cậu đang có rồi đố, đồ ngốc... chính là bọn mình đây. ^-^ Bọn mình không phải là bạn cậu ư?
Đám con trai ngày nào cũng đến Lãnh Đông Quảng làm việc. Bọn con gái chúng tôi không làm gì cũng thấy ngứa ngáy khó chịu nên hôm nay định là sẽ làm chút gì đó. Tôi cùng với Trí Anh, Tiểu Mẫn, Diệp Ngân đến Nam Môn nhưng chẳng có chuyện gì cho bốn đứa làm. TOT
"Bọn mình làm gì đây?"
"Ừ, có gì để làm không nhỉ?"
"Ây da, đúng rồi! Tớ có quen một tiền bối, tiền bối đó có tổ chức biểu diễn từ thiện, tớ gọi điện hỏi xem có thiếu người không!"
Lời Trí Anh khiến chúng tôi có thêm hy vọng. +_+"Í da! Good idea!! Hỏi nhanh đi!!"
Trước khi chúng tôi đã từng nhảy nên rất tự tin. Nhất định phải có chỗ để chúng tôi làm nhé! >_<"Chào chị, tiền bối! Em là Trí Anh! Phải ạ! Chị vẫn khỏe chứ ạ? A, em muốn hỏi xem bên chị có thiếu người không? Dạ phải, bọn em muốn làm thêm. Hả? Thật ạ? Thật ạ? Dạ! Dạ! Tất nhiên rồi! Dạ! Bọn em đến ngay bây giờ!"
"Nói gì thế? Thiếu người không?"
"Ha ha! Yes!!"
"Hura!! May mắn quá!"
"Các chi em, mau đi thôi! Nhanh lên, nhanh lên! May quá!"
Sau đó, kỳ nghỉ đông của chúng tôi đã trôi qua trong bận rộn. Tuy những bạn học khác đều nói họ rất rảnh rỗi thảnh thơi nhưng chúng tôi lại bận làm việc. Gần tháng không chơi bời gì, cũng không gặp Cẩm Thánh nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Trong một tháng, chín người chúng tôi đã kiếm được bảy trăm ngàn won. +O+ Xúc động quá!
Chín người bọn tôi cùng đến bệnh viện. Cũng may mà lần phẫu thuật thứ hai của bố Chí Hồi rất thành công nên mẹ cậu ấy và Chí Yến xem ra cũng ổn hơn nhiều. Bố mẹ cậu ấy nói không thể nhận hết số tiền mà chúng tôi vất vả lắm mới kiếm được nên đưa lại cho chúng tôi hơn một nửa. Cẩm Thánh xúc động nói nhất định họ phải nhận hết nhưng mẹ Chí Hồi mỉm cười nói:
"Ha ha, thật sự rất cảm ơn các cháu! Dì thấy rất vui khi có các cháu ở đây. Mấy đứa cầm nửa số tiền này đi du lịch đi. Cả tháng nay chắc là không được đi chơi gì đúng không? Mấy đứa mà không đi thì dù sẽ thấy có lỗi lắm!"
"Hu ra. ~ Bọn cháu được đi chơi thật à? "
Vân Quân vừa nói xong, Cẩm Thánh, Thái Dân và cả Trí Anh đều cho cậu ta một cú đấm. Tên này biết rõ là nói ra sẽ bị đánh mà còn cố lên tiếng, đáng đời. -_-;;
"Cẩm Thánh, cháu cứ nghe lời dì đi. Hiện giờ bố của Chí Hồi cũng sắp bình phục rồi. Vì các cháu đã cho Chí Hồi dũng khí nên nó sẽ càng cố gắng hơn. Dì thật sự rất cảm kích các cháu!"
Bố mẹ Chí Hồi cương quyết không nhận tiền nên chúng tôi chỉ còn nước cầm số tiền đó đến nhà Vân Quân. Sau đó, chúng tôi quyết định đi Phủ Sơn ba ngày bốn đêm. Ha ha ha.
"A! Cuối cùng chúng ta cũng sắp đi Phủ Sơn rồi ư?? Ồ yeah ~ baby ~ yeah! ~""Anh ơi, vui quá nhỉ?? Woa!! Hay quá!! Được ở bên anh ba ngày bốn đêm rồi!"
"Xùy! -_-;;"
Và như vậy, chúng tôi đã đi Phủ Sơn chơi bằng số tiền tự mình kiếm được. Biển mùa đông... mong chờ quá!