Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Chương 66

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi đi theo bốn người bọn hắn ra ngoài đường lớn. Rồi cưỡi xe máy trực chỉ hướng sân bay. Tôi cứ khóc mãi vì cảm nhận được một nỗi bất an khó nói thành lời. Lỡ như chúng tôi không đuổi kịp, Cẩm Thánh đi thật thì sao… Nếu cứ thế rồi không gặp được nhau nữa… Cứ nghĩ đến những điều đó là tôi như sắp điên lên. Giờ mới hiểu ra tôi cần phải nói anh nghe tình yêu tôi dành cho anh, để anh ở lại… Nếu anh vẫn quyết ý đi, thì tôi sẽ bảo với anh rằng tôi sẽ đợi anh đợi cho đến khi nào trở thành bà già chống gậy run rẩy mới thôi. T_T

Tuấn Anh lái xe máy, tôi ngồi sau lưng nó, Vân Quân thì đằng sau lưng tôi.

“A ha! Đợi đó đi! Năm anh em đại bàng xuất phát nào! A ha…”

Tuấn Anh cười ha ha chọc ghẹo tên Vân Quân đang phát cuồng. Thực ra tôi cũng rất muốn cười, nhưng lại ngượng ngùng không cười nổi, nên rốt cuộc thấy buồn rầu quá.

“Tuấn Hỷ, cậu thích Cẩm Thánh lắm phải không?”

“…… ừ.”

“Nhất định phải giữ cậu ta lại, biết chưa? Vì là cậu nên tớ mới chịu nhường đội trưởng đó. >_<”

“Nhưng mà Lý Vân Quân, anh ấy sẽ không đi thật chứ? Nếu chúng ta không kịp giờ, Cẩm Thánh đi mất thì phải làm sao đây?”

“Đừng lo. Tuấn Anh sẽ kịp mà. Cậu phải tin tưởng em trai mình chứ. Anh chàng đẹp zai >_< Nhưng cậu có biết chuyện Cẩm Thánh trong thời gian này rất đau lòng không?”

“Đau lòng thật không?”

“Chứ gì nữa. Vì vậy từ bây giờ trở đi cậu phải đối xử tốt với cậu hơn, biết chưa hả?”

“Hu hu – hu hu – Tớ không biết nữa!”

Cẩm Thánh, đừng đi, được không? Đừng đi nhé, đừng đi mà, xin anh đó, đừng đi. Em vẫn còn nhiều thứ phải nói anh nghe, vì quá nhiều nên em không biết phải bắt đầu nói từ đâu, vậy nên xin anh đừng đi. Đừng đi Mỹ, đừng bỏ em lại một mình. Em sẽ không hèn nhát trốn tránh anh nữa đâu. Bây giờ em đã hiểu được rồi, hiểu rằng anh là người quan trọng với em biết bao. Thật đó, sau này không bao giờ xa anh nữa. Mặc kệ ai nói gì, em cũng sẽ ở bên anh. Thật đó, nên anh phải cho em cơ hội! Anh đừng đi mà, nhất định em sẽ nói với anh, nên anh đừng đi nhé, em yêu anh… Cẩm Thánh!

“Chị.”

Cái gì thế? Vì quá đột ngột nên tôi không rõ Tuấn Anh đang nói với tôi hay là nói với người khác nữa.

“Mẹ nó chứ! Chị!!!”

“Ờ hả?”

Lại rơi nước mắt cảm động. Ôi chao~ Tuấn Anh gọi tôi là chị rồi. T_T Nếu đây là mơ thì nhất quyết không được tỉnh dậy! Tuấn Anh 18 năm trời lần đầu tiên gọi tôi là chị. Tôi cảm động đến mức lóng ngóng mất rồi.

“Mấy hôm trước chắc chị mệt mỏi lắm? Biết rõ chị rất đau khổ mà em chẳng thể an ủi, xin lỗi, chị cũng biết là tính cách em vốn không biết an ủi người khác, thực ra em rất hiểu là chị đau khổ lắm, bắt đầu từ giờ em sẽ thay đổi từ từ. Xin lỗi, thật đó.”

“Không, Tuấn Anh, không sao đâu. Chị hiểu em mà. Huhu –huhu – huhuhu…”

“Woa~ Mấy người có phải đang quay phim không? Tớ phải khóc chứ nhỉ? >__<”

“Có gì mà vui đâu chứ? Cậu thấy tớ khóc là hay lắm à? Hừ~”

“Không phải chuyện đó… chuyện đó… ha ha ha!”

Đi bao lâu rồi nhỉ? Tôi cứ nhìn đồng hồ mãi, căng thẳng quá, vì con đường lần đầu đi xa lạ quá, bây giờ đã gần 5 giờ rồi.

“Năm giờ rồi, làm sao đây? Còn xa không?”

“Không đâu, đừng lo, sẽ kịp mà.”

“Tuấn Anh, nhất định phải đuổi kịp đó. Chị có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy, phải nói mới được.”

Chiếc xe chở chúng tôi bắt đầu tăng tốc.

Không bao giờ để anh đau lòng nữa, không bao giờ nói lời chia tay nữa, giống như anh đã nói anh hoàn toàn hiểu được em, sau này em cũng phải hiểu rõ tất cả về anh. Trên thế gian cười mà cũng không trọn vẹn này, chúng ta… đã sống quá mệt rồi. Bắt đầu từ giờ em sẽ khiến anh sống thật hạnh phúc, bồi đắp những vết thương lòng em đã gây ra cho anh. Em sẽ để anh thấy em cười. Em sẽ khiến anh nói rằng vì có em nên anh mới cảm thấy sống có ý nghĩa. Chúng ta sau này không làm tổn thương nhau nữa. Không bao giờ khóc nữa. Em bảo đảm… chắc chắn! Giờ đây em không thể không có anh, Cẩm Thánh, nếu không có anh, em không thể sống nổi.
« Chương TrướcChương Tiếp »