Chương 40

"Phim tuyệt quá, nhỉ?"

"Hơ... ừ... Hay lắm."

"Giờ hai đứa mình làm gì đây? Cậu muốn đi đâu chơi?"

"Hử? Không có. -_-"

"Vậy đi cà phê nhé?"

"Ừ, đi thôi."

Chúng tôi vào quán cà phê. Dân Hữu lúc nào mặt cũng buồn rầu. Chắc là do Y Giang Yến đây mà.

"Còn nhớ không?"

"Gì cơ?"

"Nhớ năm ngoái có lần tụi mình vào quán cà phê ngồi từ sáng sớm đến khi quán đóng cửa mới chịu về."

"Ừ, nhớ chứ. Lúc đó tụi mình không có tiền chỉ chọn hai ly cà phê, đúng chưa? Hei hei~ Hôm đó ông chủ với mấy người phục vụ bị chọc tức điên lên. ^^"

"Ừ. Giờ nghĩ lại lúc đó vui thật. Đúng không?"

"Ừ."

"Thật muốn quay lại thời đó quá."

"Hả?"

Nhất định là tôi nghe nhầm rồi. Dân Hữu, đừng như thế. Đừng làm tớ dao động.

"Không phải, không có gì. ^^ Tuấn Hỷ, tớ muốn nhờ cậu một việc."

"Chuyện gì?"

"Thứ 7 tuần sau chúng ta đi Incheon (Nhân Xuyên) đi."

"Incheon?"

"Ừ. Đi Incheon có thể gặp lại nhiều bạn cũ, vui lắm. Còn nữa, chúng ta đến quán cà phê đó xem sao."

"......"

"Sao vậy? Không muốn à? Có việc hả?"

"Không có không có, được rồi. Đi thì đi. Chắc vui lắm đây! Tụ họp với bạn bè cũ nhất định rất vui!"

"Ha ha, chính thế. ^^ Gọi Thục Uyển và Chính Hỷ đi. Nếu bọn họ mà thấy hai đứa mình đi với nhau chắc chắn sẽ kinh ngạc cho xem, đúng không?"

"Ừ, chắc vậy. ^^"

"Chắc chắn thứ 7 tuần sau rồi đó. Không được hẹn với người khác nhé."

"Đương nhiên rồi!"

"Vậy 4 giờ tụi mình gặp nhau ở trạm xe điện ngầm nhé!"

"Ok."

Vì cũng không có chuyện gì đặc biệt nên tôi đã nhận lời với cậu ấy. Lâu quá không về Incheon rồi. -O-

A~ Chính Hỷ vẫn khỏe chứ nhỉ? Thục Uyển chắc cũng rất ổn. ^^ Nhớ bọn nó quá, trước đây 4 đứa chúng tôi rất vui vẻ bên nhau. Lúc đó ngày nào cũng ôm lấy Nguyệt Mỹ Đảo luyện giọng hát, đến quen cả mặt ông chủ ở đó, rất vui vẻ... Nhớ quãng thời gian ấy thật!

"Tuấn Hỷ, chúng ta đi uống rượu đi."

"Rượu?"

"Ồ, phải rồi, cậu không biết uống rượu, vậy theo nói chuyện với tớ là được."

"Sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Tớ chỉ muốn uống rượu thôi mà.."

Chúng tôi ra khỏi quán cà phê, Dân Hữu đưa tôi đến quán ăn mà cậu ấy thường hay lui tới.

Tôi cảm thấy nhất định là cậu ấy có chuyện gì đó. Uống liền một lúc mấy ly, bắt đầu có biểu hiện ủ rũ.

Dân Hữu đã uống cạn hai chai, lúc nãy còn nói để tôi ngồi nói chuyện với cậu ta, nhưng chính cậu lại ngồi uống rượu mãi không nói lời nào.

"Cậu ở với tớ thế này bạn trai có giận không?"

"Không sao, sẽ không giận đâu. Bọn mình là bạn thôi mà."

"Nói đúng lắm, chúng ta là bạn mà."

Dân Hữu hôm nay đúng là hơi kỳ quặc, mấy ngày nay đều kỳ lạ thế. Có phải Y Giang Yến đã nói gì với cậu ta rồi không?