Nguyên nhân khiến tôi giật mình nhất là, tên nhóc Lý Vân Quân đang đứng trên ghế sô-pha hứng chí hát hò. -,.- Hắn điên cuồng hết mức rồi.
" Tạm biệt ~ người tôi yêu quý ~ hãy hạnh phúc nhé!!"
Hừ. Lại còn biết ca khúc hay thế này nữa kia đấy! -_-^
"A, là Tuấn Hỷ kìa! Tuấn Hỷ~!! Mẹ ôi? Tiểu Mẫn~ Trí Anh~"
Thái Dân phát hiện ra chúng tôi liền cao hứng hò hét tên từng đứa. Tên điên Lý Vân Quân vừa nhìn thấy chúng tôi liền nhảy xuống khỏi ghế chạy đến. Đúng là y như một thằng điên, tôi nhìn thấy hắn cảm thấy hơi sợ hãi. - -;; Đâu cần kích động chạy đến như thế chứ?
"Thiết Hựu, tìm thấy ở đâu vậy?"
"Trên đường thấy mấy thằng khốn đang quấy rối chị dâu."
"Thật hả? Thằng nào chán sống thế?"
"Không biết nữa. Nhìn thấy chị dâu là em lập tức mời tới đây ngay."
"Làm tốt lắm. ^^ Tuấn Hỷ, cậu lại gặp phiền phức rồi."
"Phiền gì chứ?"
"Cậu nhìn Cẩm Thánh mà xem."
Tôi nhìn về phía Thái Dân đang chỉ. Nhìn thoáng qua, tôi ngạc nhiên đến nỗi há hốc cả mồm. -O- Nút áo sơ mi cởi hết 3 chiếc, cà vạt đen đang rủ lòng thòng xuống phía dưới... đúng là một kỳ quan lớn mà.
"Đừng lo. Cẩm Thánh tỉnh rượu nhanh lắm. Nhưng sao cậu không chịu nghe điện thoại? Cẩm Thánh tức đến nỗi quăng cả điện thoại đi luôn. -_-"
"Thế hả? Đâu phải tớ cố ý không nghe đâu. -.-"
Nhưng mà tính xấu của tên này cũng thật là... sao lại phải quẳng chiếc di động đáng thương chứ? Phải tỉnh táo đi chứ? -_-;;; Sao anh ta ngốc thế nhỉ.
Nhiều người không quen biết quá. Tôi ngồi xuống cạnh Cẩm Thánh. Tuy sợ anh ta uống say sẽ đánh người. -_-;; Nếu đánh tôi thật thì phải làm sao? Chẳng phải những người say đều rất đáng sợ à? -O- Trí Anh kéo Tiểu Mẫn đến ngồi cạnh Tuấn Anh. Sau đó cũng tự ngồi xuống cạnh Tuấn Anh. Trí Anh, làm tốt lắm!! -_-b HIHI. Nhưng tên này chừng nào mới tỉnh đây? =_=
Đột nhiên, Thái Dân hứng chí tột đỉnh chỉ vào tôi. Cậu ta muốn gì? +_+
"Ê, đây là tiểu thư Phác Tuấn Hỷ vợ của Khương Cẩm Thánh đó. Quen chứ? Đến chào hỏi chị dâu đi."
"Chào chị!! Chị dâu!!"
Oái!! -O- chóng mặt!! Bọn điên này muốn chết à?
"Tụi này hình như lần đầu tiên thấy Tuấn Hỷ mặc đồ thường. Đúng không, Chí Hồi?"
"Ừ. Đúng là rất đẹp. *^^*"
"A, Cẩm Thánh đúng là có phúc mà. Cẩm Thánh mau mau tỉnh dậy để nhìn vợ yêu của mình đi. Nhìn rồi sẽ tức giận cho xem. Ha ha!"
"Chính xác. Chắc chắn sẽ hỏi ngay tại sao em ăn mặc đẹp thế này để ra đường hả! Haha!"
Ngắm Cẩm Thánh đang nằm bên cạnh ngủ ngon lành, tôi muốn đánh cho hắn một phát quá. ^^; Vân Quân đang ngồi cạnh tôi đột ngột bước tới bên Cẩm Thánh, nhè nhẹ kéo chéo áo, ánh mắt mờ ám nhìn Cẩm Thánh rồi nói. -_-^
"Đội trưởng, có phải cậu quá sεメy rồi không? Cậu hư quá, dám mê hoặc tớ như thế. >_< Tớ mãi mãi là người của đội trưởng."
Chát!
"A! Cậu là đồ ác quỷ, nữ ma đầu! Cậu không nhường Cẩm Thánh cho tớ ngày nào!!"
"Tớ xin cậu mau cút đi cho tớ nhờ. -_-^"
"A a~ >_<"
"Tặng cậu ngón giữa của tớ. xì..."
Chẳng ai khuyên giải được tên quạ này. Hu~ tôi có thể nhìn thấy chứng cứ rõ ràng bọn hắn đã uống say rồi. Một đống chai rỗng rượu và bia vứt lăn lóc trên mặt bàn. Lợi hại thật, có cho tiền tôi cũng không thể uống nhiều thế được. Thái Dân như chưa uống nhiều lắm nên vẫn đang tiếp tục uống. Tên khốn Tuấn Anh chẳng thèm nhìn Tiểu Mẫn một cái, đúng là đồ chết bầm!!!
Cẩm Thánh ngủ gần một tiếng sau mới lơ mơ thức dậy.
"Nước... cho tôi nước..."
Tôi lấy nước lạnh ra cho anh uống từng hớp một.
"Ôi. Khó chịu quá."
"Này, anh mở mắt ra xem nào."
"Cái gì... con gái ở đâu ra..."
"Em đây."
"Hả!! Em đến khi nào thế?"
Như tôi đã đoán trước, vừa nhìn thấy tôi là hắn đã nổi xung lên. -_-;
"Một giờ trước em đã đến rồi. Lúc em đến anh đang ngủ mà."
"Thật hả? Này, em!!"
"Á, giật mình! Làm gì vậy hả? Có phải muốn hỏi vì sao em không nghe điện thoại chứ gì? Em hát karaoke không nghe thấy chuông điện thoại, thật đó. Còn nữa, có tức giận gì đi nữa cũng đừng quăng điện thoại đi chứ."
"Anh cứ tưởng em đã chạy đi đâu mất với thằng nào rồi. *-_-*"
"Hừ hừ. Tỉnh rồi thì về nhà thôi."
"Anh thấy em chưa đầy 10 phút mà."
Tôi nghe nói thế nên đành ngồi lại với anh thêm chút nữa.
Một chốc sau chúng tôi đều ra về. Tuấn Anh tự mình về nhà.
"Phác Tuấn Anh, về chung chứ."
"Không cần, anh Cẩm Thánh sẽ đưa bà về. Byebye"
"Này! Thế... ngươi đưa Tiểu Mẫn về!"
Tuấn Anh quay lại nhìn tôi một lúc. Mặt Tiểu Mẫn đỏ bừng lên. Tuấn Anh bước đến trước mặt Tiểu Mẫn, nói:
"Đi thôi!"
Lần đầu thấy Tuấn Anh tuyệt như vậy. Ôi chao~ còn kéo tay Tiểu Mẫn đi nữa chứ. Trên đường hai người sẽ nói gì đây? Tò mò quá!
"Về đây. Thứ 2 gặp lại nhé."
"Vâng. Anh đi đường cẩn thận nhé."
"Bye~"
Khương Cẩm Thánh chỉnh lại quần áo vẫn thấy đẹp trai như thường. - -;; Anh xoa lên tóc tôi nói:
"Hôm nay... em đẹp lắm."
"Vốn đã đẹp sẵn rồi mà."
"Ừ, vốn đã rất đẹp rồi. Ngày mai chúng ta hẹn nhau đi."
"Hừ... ngày mai rảnh rồi?"
"Giận hả? Hôm nay bó tay thật mà, lần sau chắc chắn sẽ không thế nữa."
"Biết rồi. Dạ dày anh khó chịu không?"
"Có."
"Vậy mai nói mẹ nấu canh rong biển ăn đi."
"Anh không có mẹ."
"Hả?"
Vậy là sao đây trời? -O-
"Đừng ngạc nhiên chứ. Có gì đáng ngạc nhiên đâu? Bố mẹ anh vì công việc nên đi Pusan cả rồi. Nên trước mắt chỉ có anh sống một mình thôi."
"Thật thế à? Sao anh không cùng đi Pusan?"
"Vì anh thích Suwon (Thủy Nguyên) chứ sao."
"Ô~ ra thế. Vậy ngày mai tính sao đây?"
"Gì mà tính sao đây chứ. Tuấn Hỷ em đến nấu canh rong biển cho anh ăn chẳng phải tốt à?"
"Zời~ nghĩ hay nhỉ."
Tên này đúng là mẫu càng nhìn càng thấy thích mà. Hôm nay tôi càng thích anh nhiều hơn hôm qua rồi.