- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Là Sói, Hắn Là Nai
- Chương 13: Phát tiền cho người âm phủ
Tôi Là Sói, Hắn Là Nai
Chương 13: Phát tiền cho người âm phủ
Trong những ngày tôi bị kỉ luật, bầu trời bỗng trở nên xinh đẹp đến lạ thường. Ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu ánh nắng xuống khắp mặt đất, không nắng gay gắt cũng không quá ít ỏi ấm áp. Những làn mây trong xanh trôi lơ lửng giữa bầu trời với nhiều hình dáng khác nhau, lâu lâu lại có ngọn gió thoang thoảng bay qua làm trôi đi những mỏi mệt trong lòng. Làn nước xanh gợn sóng đua nhau xô đẩy vào bờ, tôi ngồi ngẩn người trong quán chị Phong Lan để nhìn ngắm khung cảnh thiên nhiên đẹp hài hòa này.
Tôi không cảm thán, cũng không mắng trời vì sao người bầu trời đẹp thế này lại xuất hiện trúng ngày tôi được nghỉ học. Những ngày đi học bình thường trời lại nắng gay gắt, như muốn chiếu hàng ngàn hàng vạn tia UV nóng hổi vào người tôi.
Từ cái vụ đó trở đi, Bảo Bảo không nói một hai lời mà trở nên ngoan ngoãn đến lạ thường. Không đòi đến chỗ của tôi học, cũng không đòi hỏi tôi phải đến gần cô nữa. Hình như cái ngày đó,
bố Bảo Bảo xử lý xong mọi chuyện rồi nói gì với cô, cô lại vác cái mặt ỉu xìu về thở dài rồi nằm trên giường. Tôi chỉ nhìn, có thắc mắc chứ không hề hỏi một câu. Dù sao tôi cũng đoán được hai ba phần trong đó.
Bố cô lại cấm cô ở gần tôi tránh có rắc rối xảy ra, cô lại bướng bỉnh không chịu nên đồng ý trở nên ngoan ngoãn như thế.
Trân Gia Long này cũng không phải người bình thường, biết lấy tôi ra để uy hϊếp cô, cũng là một người thông minh!
Tôi không an ủi hay cho cô biện pháp để tránh khỏi việc này, dù sao cô ngoan ngoãn như vậy tôi mới được yên ổn.
"Cậu tìm Chi Lang hả? Nó ngồi đầu kia"
Chị Phong Lan rất hòa nhã hướng dẫn cho một cậu thanh niên biết chỗ tôi. Tôi thoát ra khỏi những suy nghĩ kia rồi đưa mắt nhìn về bàn tiếp tân. Nếu như tôi đang uống nước chắc phụ ra hết cả rồi. Đó..không phải là cậu thanh niên bảo là sinh viên năm cuối đó sao?
Cậu ta theo tôi đến tận đây làm cái gì? Không phải ngày đó tôi và hắn đã nói rõ ràng tất cả rồi hay sao? Còn nhấn mạnh chữ "Đàn ông chúng ta" mà hắn vẫn không hiểu hả?
Vẫn có tôi đứng nguyên hình nhìn hắn, còn hắn lại thể hiện bản lĩnh bằng nụ cười nửa miệng, rất phóng túng. Đi thẳng đến đến chỗ tôi. Bảo Bảo tròn xoe mắt hết nhìn tôi rồi nhìn hắn, trên khuôn mặt mang dấu chấm hỏi to đùng. Tôi nhanh tay hơn một chút, nắm chặt tay Bảo Bảo, nói khá to như để ai đó nghe thấy:
"Vợ yêu à, hình như có người đến thăm vợ kìa"
Bảo Bảo suýt chút nữa ngã ngửa, cố rút tay ra nhưng tôi lại giữ chặt không buông. Cô chớp chớp đôi mắt, thả lỏng người rồi giật thật mạnh, tôi không để ý liền suýt bị ngã xuống. Lén trừng mắt với cô một cái liền có người đỡ tay tôi lên. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt tôi là cậu thanh niên kia, giật bắn mình rồi ngồi thối lui vào trong. Cố ý đưa tay lên phủi sạch chỗ cậu ta vừa đỡ.
"Thật xin lỗi, tôi bị dị dứng với nam nhân"
Hắn không khách khí mà ngồi kế bên tôi. Cười khẽ một tiếng rồi tự nhiên lấy ly nước của tôi uống.
"Tôi đã suy nghĩ rất kĩ, chỉ có em mới làm tôi cảm thấy hứng thú cho nên tôi quyết định dù em có thích nữ giới hay nam giới, tôi cũng không thể để mất em được "
Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn:"Tôi thật sự đã có người trong lòng"
Có lẽ như hắn cao tay hơn tôi một bước, bỏ qua lời trân trối của tôi mà hỏi thẳng:"Nguyên nhân nào dẫn đến việc em thích nữ nhân. Theo tôi biết cái này là theo bẩm sinh hoặc là theo môi trường?"
Tôi thấy ánh mắt hắn nhìn tôi như dò xét. Đôi mắt sâu không thấy đáy kia tôi nghĩ hắn là người không bình thường, chắc tôi sống bình thường quá nên toàn gặp người không bình thường đây mà.
Nheo mắt lại một chút, ánh mắt hơi liếc nhìn xung quanh rồi suy nghĩ về vấn đề trả lời. Tôi không nghĩ là hắn sẽ tìm hiểu kĩ càng về vấn đề giới tính đến như thế, nếu tôi trả lời là bẩm sinh, từ khi sinh ra đã như thế tất nhiên hắn sẽ tìm hiểu được quá khứ của tôi và biết
là tôi nói dối. Mọi chuyện sẽ phức tạp hơn nhiều. Hắn có thể tìm đến đây tất nhiên quá khứ hắn cũng sẽ tìm ra được.
Còn nếu như nói là do môi trường, thì hắn sẽ tin. Nhất định sẽ tin, nhưng chắc hắn tìm luôn giáo sư tiến sĩ về chữa bệnh cho tôi quá. Tôi biết ngay mà, chỉ tại lấy cái lí do ngớ ngẩn, đã rút kinh nghiệm là không lấy lí do đó nữa mà vẫn cứ lôi ra dùng. Bây giờ là mình tự hại mình rồi.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn
quyết định nói:"Là do môi trường tạo thành"
Tay hắn gõ gõ lên bàn, hỏi tiếp:"Vì sao em lại tìm đến nữ nhân?"
"Bởi vì lúc trước tôi không xinh đẹp, thường bị lũ nam nhân cười chê. May có Bảo Bảo ở bên an ủi, một thời gian tôi liền phát hiện tôi yêu cô ấy"
Tôi không suy nghĩ liền trả lời, hắn nhìn tôi xác định là tôi nói thật, nhìn qua Bảo Bảo ngồi một bên. Hắn thật sự không biết là ai xấu hơn ai. Bỗng có một đứa bé đi ngang qua, đứa bé ấy cũng tầm một hai tuổi, hắn liền đi xuống. Lấy cây kẹo trong túi ra đưa cho bé rồi chỉ tay vào tôi hỏi:"Bé thấy chị gái này có xinh đẹp không?"
Đứa bé nhận được kẹo, vui mừng nhìn theo hướng tay của hắn, nói ngập ngừng:"Đẹp, Đẹp"
Hắn nhìn tôi nhếch méo cười:"Rĩ ràng là em xinh đẹp, ai nói là em xấu"
Tôi biết hắn nói như vậy, một phần cũng là thấm nói ngầm, tôi đang nói dối. Cũng một phần là khen tôi xinh đẹp. Tôi công nhận từ khi tôi gầy đi con người trở nên khác hẳn, nhưng không vì vậy mà tôi để lộ sơ hở. Tôi cũng mỉm cười, dịu dàng hỏi:"Vậy em thấy cô ấy có đẹp không?"
Cô ấy trong miệng tôi chính là Bảo Bảo. Đứa bé cũng nhìn qua, lại nói ngập ngừng:"Đẹp, đẹp"
Bây giờ tôi mới cười lên thành tiếng:"Ai nói là nó khen tôi đẹp, căn bản vì nó không biết nói từ xấu đi"
Hắn ngượng ngùng ho nhẹ hai tiêng đứng lên rồi ngồi xuống, nói biện hộ cho mình:"Dù sao tôi thấy em rất xinh đẹp"
Có các dì ở trong cô nhi viện có nói, những người "dẻo mồm dẻo miệng" lời ra lời vào ngon ngọt hơn mía chắc chắn là những tên không ra gì. Còn mang thêm bản chất sắc lang ở trong người nữa thì thôi rồi. Tôi không tính hắn là loại người như vậy, nhưng mới gặp một lần là đã xác định được hắn thích tôi sao?
Có chuyện gì buồn cười hơn không? Tống Hàn Vũ hắn phải đi tính toán mới biết có phải thích tôi hay là không đấy? Còn người này luôn làm những điều vô lý.
Thấy tôi không nói gì, hắn lại nhìn qua Bảo Bảo, giọng nói thay đổi, không phải như dịu dàng với tôi mà ngược lại hỏi theo kiểu tra khảo:"Cô quen biết cô ấy lâu chưa?"
Bảo Bảo không hiểu chuyện gì xảy ra, cô nhìn tôi, thấy tôi không trả lời cô liền nhìn qua Phong Lan cầu cứu. Phong Lan cũng rất phối hợp mà đi đến đây, cô vì sợ hãi nên cúi đầu, núp sau người Phong Lan, giọng nói lí nhí:"Chị dâu, giúp em với"
Khóe môi tôi thấp thoáng nụ cười không thấy được. Từ ngày đó, Bảo Bảo ngây thơ nghĩ rằng đó lag chị dâu của mình, đi đâu cũng gọi chị như vậy thành một thói quen. Không ngờ lại giúp ích được cho tôi.
Hắn nheo mắt lại, khó chịu nói:"Tôi đang hỏi cô đấy!"
Tôi đặt ly nước xuống, đôi mắt lạnh nhạt nhìn hắn:" Quen hơn một năm rồi, mà hình như tôi chưa biết tên cậu"
Hắn liền quên chuyện ban nãy, hất mái tóc qua một bên dõng dạc nói:" Mạnh Hậu Thiên"
Tôi gật đầu:"Vậy anh Mạnh Hậu Thiên về được rồi đấy, ở đây chúng tôi đang bận việc "
"Tôi là khách mà"
"Khách cũng qua bên kia ngồi, ở đây nhiều chỗ trống như thế anh lại cứ khăng khăng ngồi ở đây"
Tôi không thương tiếc mà đuổi thẳng. Mạnh Hậu Thiên không tức giận nhưng hơi thở có nặng nề một chút, nheo mắt lại hỏi:"Em không biết tôi là ai sao?"
Tôi thành thật gật đầu:"Có, anh là Mạnh Hậu Thiên, sinh viên năm bốn"
Mặt hắn càng ngày càng khó coi:"Không, ý tôi bảo là em biết tôi là người có gia thế như thế nào không?"
"Không"
"Vậy thì tôi nói cho em biết" Hắn tự hào ngồi, tất cả mọi người đều dỏng tai lên nghe hắn nói tiếp.
"Tôi là con trai độc nhất của công ty nhà họ Mạnh đấy"
"Rồi sao?" trực tiếp tạt thẳng cho hắn một gáo nước lạnh. Tôi cũng chẳng biết công ty nhà họ Mạnh là công ty nào, tôi là người bình dân, những thứ cao sang tôi không biết cũng chẳng quan tâm.
Sắc mặt hắn cứng đờ, cố nặn ra thêm một lời nữa:"Thì có rất nhiều tiền"
"Nhiều tiền lắm hả? Tôi cũng có nhiều tiền"
Hắn nhìn tôi thật kĩ, chỉ nhìn thấy áo quần thô sơ không có gì là đắt tiền, thở hắt hơi:"Nhìn người em như vậy, tôi không thấy tiền ở đâu cả?"
"Cậu không thấy không có nghĩa là mọi người không thấy, tôi ngày nào cũng đi phát tiền đấy" tôi cười nhếch mép, cũng cười vì sự ấu trĩ của cậu. Nhưng cũng không thể bị lép vế, cậu có tiền tôi cũng có tiền.
"Phát cho trẻ em mồ côi hả?" hắn ngạc nhiên nhìn tôi.
Bảo Bảo và Phong Lan như người xem kịch, ngồi nhìn tôi và hắn và chờ đợi câu trả lời.
Tôi đưa ngón trỏ lên ý bảo hắn nói đúng, cười rất tươi, nói rất rõ ràng:"Phát tiền cho người âm phủ"
Phong Lan kinh ngạc nhìn tôi, hình như chị đã hiểu những gì tôi làm. Hí hửng ngồi bên cạnh Bảo Bảo xem chuyện vui. Tôi cảm thấy có chịu khi không có ai bênh vực mình. Nhìn qua người đang ngạc nhiên đến nỗi không khéo được mồm kia nói:"Cậu biết hết rồi còn chưa về?"
Nhớ đến chuyện này, hắn lại nói câu ban nãy:"Tôi là khách mà"
Tôi nhay nhau huyệt thái dương. Tôi chưa bao giờ thấy người mặt đay vô sỉ mà đáng ghét như hắn. Cũng rất phối hợp trả lời lại:"Vậy cậu ngồi đây, tôi đi về"
Hắn cũng đứng dậy:"Tôi bỗng thấy mình không có hứng uống cafe nữa"
Tôi bực mình nhìn xung quanh. Bây giờ không ai giúp mình thoát khỏi hắn được, Bảo Bảo không. Phong Lan không. Cả tôi cũng không. Phải nhờ ai bây giờ?
Bỗng dưng trong đầu tôi lóe lên, đúng rồi. Có một người có thể giúp tôi!!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Là Sói, Hắn Là Nai
- Chương 13: Phát tiền cho người âm phủ