Sáng sớm hôm sau tôi dậy rất sớm, ánh mặt trời chưa mọc nhưng cũng đã làm tôi tỉnh ngủ. Mơ mơ màng màng mở mắt liền thấy khuôn mặt Bảo Bảo đập ngay mắt tôi làm tôi giật mình.
"Mới sáng sớm em lại đây làm gì?"
Bảo Bảo bĩu môi, tỏ vẻ rất bất mãn:"Chị còn ngủ ngon lành như vậy được nữa hả? Người ta chuẩn bị đến mắt chị đi kìa"
"Hả?" Tôi trố mắt ngạc nhiên, không hiểu Bảo Bảo đang nói cái gì. Cô đành uất ức nhìn tôi:"Chị còn không biết, hôm qua chị hứa với phu nhân Tống cái gì đó mà hôm nay bà bỗng đi tìm chị khắp nơi, sáng sớm tìm em để hỏi về danh tính của chị kìa"
Tôi như chó ngáp phải ruồi, ho khan ài tiếng rồi vội vàng hỏi:"Vậy em có nói cho bà ta biết hay không?"
"Tất nhiên là không, em nói để bà đến bắt chị đi à" Dù Bảo Bảo đã nói vậy nhưng tôi biết rằng trong lòng Bảo Bảo rất khó chịu, cực kì khó chịu. Tôi ngồi bình tĩnh lại, nghe lời Bảo Bảo nói cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng vậy, vạn nhất đừng nói cho người ta biết"
"Nếu như phu nhân đến bảo chị đi, liệu chị có đi hay không?"
Đôi mắt của cô đỏ au nhìn chằm chằm tôi. Tôi liền biết sáng sớm ra cô lo lắng chính là vì việc này, chỉ là sự tin tưởng về việc đi hay ở của tôi trong lòng cô quá kém. Cô chỉ sợ rằng ngày nào đó tôi sẽ tìm được một nhà tốt hơn cô mà rời đi, ví dụ điển hình như nhà của mẹ hắn, Tống Hàn Vũ.
Tôi cười khẽ rồi lắc đầu, ánh mắt của tôi lúc này có biết bao nhiêu là dịu dàng:"Chị đi theo bà ta làm cái gì? Chị với bà có quen thân gì nhau đâu"
Cô hiểu, tôi và cô quen thân nhau cô mới mời được tôi qua nhà cô. Bằng không bây giờ, tôi đang ôm gối ôm trong cô nhi viện mà ngủ. Bảo Bảo đã an tâm một phần nhưn nhớ đến cái gì đó liền hốt hoảng nói:"Không phải chị đã hứa sẽ tìm vợ cho hắn sao? Vì chuyện này phu nhân sẽ đến tìm chị mãi đấy"
"Chuyện này không cần em lo, dù sao chị cũng đã công bố là chị thích nữ nhân, nếu chị có tìm giúp thì cũng chỉ để làm tròn lời hứa của mình thôi" Nói xong một hơi dài liền liếc qua Bảo Bảo:" Không phải nói em đâu, thẹn thùng cái gì, nhanh đi rửa mặt để chị còn đi học"
Bảo Bảo đưa thân hình mập mạp của mình chạy đi thật nhanh vào nhà tắm. Tôi chỉ còn nước bất đắc dĩ nhìn theo, bỗng dưng tôi lại thấy hối hận khi lấy lí do là mình thích nữ nhân.
Bây giờ tôi mới biết được một chuyện lớn lao đó là, Bảo Bảo thua tôi một tuổi và đang học đại học y dược. Bây giờ cô lại nổi hứng đăng kí qua trường tôi học để có thể đi cùng đường với tôi. Tôi giải thích cho cô đến khàn cả cổ rồi cuối cùng nhận lại một câu" em muốn học cùng trường với chị".
Tôi đâu phải loại người dễ dãi hôg đồ đến thế. Ngành y là ngành Bảo Bảo thích, đâu phải vì tôi mà nói chuyển liền chuyển, tương lai cả một đời của cô nằm ở đã. Chẳng lẽ vì tôi mà hủy hoại nó sao? Với lại, Bảo Bảo bây giờ bám tôi nhiều hơn trước, đa số thời gian đều là dành cho cô ấy, ngay cả việc đi học cũng có mặt cô ở bên tôi sẽ không thể chịu được. Với lại, tôi là An Chi Lang, một người luôn nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, bỗng dưng một ngày Bảo Bảo đổi tính không nghe lời tôi nữa. Điều này làm tôi thật sự....rất khó chịu.
Trên đường từ nhà đến trường, tôi mãi ngẩn ngơ suy nghĩ làm sao để dạy dỗ Bảo Bảo một cách hiệu quả nhất. Không để ý đến ánh mắt của nhiều người xung quanh, đến khi đi vào lớp học. Tôi mới cảm thấy có điều gì đó không ổn đành ngẩng đầu lên quan sát.
Hiện tại vì tôi mới đi vào nên đang đứng trên bục giảng, tất cả mọi người đều đứng dậy rất thẳng hàng mà chào tôi, mỗi người mỗi vẻ mặt khác nhau nhưng đa số đều là vẻ mặt nghiêm nghị chào đón. Tôi giật mình, khó hiểu nheo măt lại, tôi nhớ là chưa nghe tiếng chuông reo vào học, cũng chưa ngẩn người đến mức mà không phát hiện điều gì kì quái.
Nhanh chân đi về chỗ bỗng một cánh tay cản lại, một cậu nam sinh chắn đường đi không cho tôi vào. Tôi nhìn cậu chờ đợi câu trở lời.
Cậu ho nhẹ vài tiếng rồi chỉ tay lên bảng, tỏ vẻ muốn tôi nhìn. Tôi thẩn người ngoai lại, thấy một dòng chữ to đùng đập vào trong mắt mình với nội dung.
"Thầy hôm nay bận việc, không thể đến lớp dạy,
vợ thầy - An Chi Lang sẽ thay mặt thầy điều hành lớp.
Kí tên: Vũ"
Tôi nhìn đến tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài. Thật không thể tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt mình. Tôi còn thấy rất rõ, chữ " Vợ thầy" đặc biệt vẽ rất đẹp, còn gắn vài bông hoa thật vào đó. Còn tên "Vũ" thì nửa thật nửa ảo như một khuôn mặt đang nháy mắt. Liên tưởng đến khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, tôi nghiến răng ken két. Đây là hắn muốn người ta kết thù với tôi đây mà. Mới hôm qua hỏi tôi là ai, hôm nay lại một mực hết sức khẳng định tôi là vợ hắn. Cái hắn muốn chính là người khác chú ý đến sự có mặt của tôi với cái danh hiệu là một người "vợ". Vợ của một tên đẹp trai làm đốn tim bao nhiêu cô gái trong trường. Hoa đã có chủ, kiểu gì người ta cũng đến đập chủ cướp hoa.
Nghĩ đến cuộc sống sau mà mà tôi bỗng thấy mình thật thảm hại, nhanh chân lên xóa những dòng chữ kia rồi hái hoa xuống dẫm dẫm dưới chân, tức giận nói:"Ai là người viết mấy cái này"
"Em không biết, sáng sớm có người đến, bảo là dùng phương thức đặc biệt để gửi thư đến vợ tương lai" Khuôn mặt cậu nam sinh ngày càng cúi xuống thấp, giọng nói lí nhí như đang sợ sự tức giận của tôi. Đúng vậy, tôi tức giận, thật sự rất tức giận. Cái tên Tống Hàn Vũ năm lần bảy lượt dây dưa với tôi làm tôi cảm thấy rất khó chịu. Cực kì khó chịu, lần đầu tiên có nhiều sự việc xảy ra ngoài dự đoán của tôi như vậy làm tôi cảm thấy bực mình.
Bây giờ thì tôi không thể đưa bản mặt dịu dàng ra để nói chuyện được nữa, gắt gỏng hỏi, âm thanh rất lớn:"Bây giờ hắn đang ở đâu?"
Có người không sợ chết tiến lên nói:"Ở phòng hội đồng"
Bỏ mặt tất cả, tôi hùng hổ đi lên phòng hội đồng. Khuôn mặt tôi đỏ bừng, bước chân đi rất nhanh lại nặng nề làm người ta chú ý. Sinh viên trong lớp thì kéo nhau đi theo sau lưng tôi để xem trò hay, nhưng vẫn giữ vững khoảng cách nhất định kẻo sợ vạ lây.
Đi đến gần thấy hắn đang nhởn nhơ đứng đọc sách rất thoải mái, tôi tức giận hét lên:"Tống Hàn Vũ"
Hắn nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, ngạc nhiên một lát rồi cười:"Ơ, mới sáng sớm đã tìm tôi rồi, cô nhớ tôi đến mức ấy cơ à"
"Bốp" Một cú đấp vào mắt của hắn, tôi đi đến thật nhanh, trừng to mắt nhìn hắn khổ sở:"Này thì nhớ, đúng là tôi nhớ anh đấy, nhớ cái bản mặt đáng ghét này của anh, tôi cũng nhớ phải đánh anh một trận"
Hắn như con thỏ nhỏ, vô tội nhìn tôi, ánh mắt rưng rưng tỏ vẻ uất ức:"Rõ ràng là cô nhớ tôi, cô chịu thừa nhận rồi nhé. Mọi người đều nghe thấy hết rồi"
Tôi lúc này càng tức giân hơn, đầu tôi như muốn bốc hỏa. Bẻ những ngón tay mình cho có tiếng kêu"Rắc rắc". Rồi xăn tay áo lên, nghiến răng nghiến lợi nói:" Nhớ nhớ cái con khỉ" Bỗng lại nhớ ra cái gì đó, lại nói:"Tôi chính là nhớ cái mặt như đích khỉ của anh nên mới tới anh. Anh không nhắc chắc tôi cũng quên mất cách thể hiện nỗi nhớ của tôi rất khác người, tôi nhớ từng nào lại muốn đánh người đó từng ấy"
Hắn nhìn tôi khóe miệng giật giật, tất cả mọi người đều ngã ngửa. Nếu như mặt của hắn như đít khỉ thì trên thế giới này làm gì có ai giống con người. Khuôn mặt tuấn lãng như vậy mà ví với con khỉ, chắc nhiều nam sinh ở đây ghen ghét hắn từ lâu cũng đã nhận ra. Khuôn mặt hắn còn hơn cả đít khỉ.
Hắn nghe tôi nói vậy, biết là tôi đã tức giận thật sự vội giảng hòa:"Hay và về nhà rồi có gì nói sau, ở đây là trường học, nếu thể hiện nỗi nhớ công khai như vậy làm người ta hiểu lầm"
Tôi nghỉ nhổ, hiểu lầm? Chuyện hắn gây ra cho tôi chưa đủ làm người khác hiểu lầm sau, tức giận lấy cái dép mình đang đeo ném thẳng vào mặt hắn. Hắn lại thuận lợi tránh né, biết được tôi chạy đến đánh hắn, hắn liền chạy đi. Tôi chạy từng nào hắn càng chạy nhanh từng đấy, vì không rượt kịp nên trên đường đi va phải cái gì tôi liền lấy cái đó ném hắn.
Người ta nói thà chọc nhầm tiểu nhân chứ đừng bao giờ chọc vào nữ nhân. Hắn đã chọc vào tôi, dù phá nát cái trường này tôi cũng phải đánh hắn một trận ra trò.
Cái gì mà con của nhà quý tộc? Cái gì mà thấy giáo lịch lam? Cái gì mà đẹp trai hơn người? Tôi chính là đánh hắn, cho người ta thấy được khuôn mặt giả tạo của hắn ngay lúc này.
Tôi như một nữ tướng, phi đến tóm gọn cổ của hắn, đánh tiếp cho hắn một mắt bên trái. Hắn khổ sở van xin:"Cô bình tĩnh, có gì từ từ nói a"
"Này thì bình tĩnh, bảo tôi bình tĩnh sao? Được rồi, tôi đánh anh tôi mới thể bình tĩnh" nói xong rất nhanh chân đá cho hắn một cú vào bụng.
Vì thuở nhỏ tôi đã tập làm quen mấy cái thể loại đánh nhau như vậy rồi. Người ở cô nhi viện rất dễ bị đám du côn ức hϊếp vì không có người chống đỡ say lưng, bọn tôi phải tự lực gánh sinh, một ngày đánh nhau năm sáu lần là chuyện bình thường. Vì lâu rồi không có gây sự với ai nên không cận động nhiều, hôm nay bỗng có hắn làm cho tôi thư giãn gân cốt rồi!
Tôi đám hắn từng nào, hắn càng kêu lên như bị heo chọc tiết. Hắn vô sỉ, tôi liền mặt dày cho hắn xem. Đừng có nghĩ trên đời này chỉ có hắn độ nhất vô nhị.
Đánh xong một trận đã đời tôi liền ngồi xuống thở phì phào nhìn thân thể tàn tạ của hắn. Nhưng hắn lại làm tôi cảm thán, kể cả hắn bị đấm sưng hai mắt, áo quần xộc xệch, còn thấy vết bị đánh trên người. Miệng thì sưng vù lên nhưng vẫn không che đi được vẻ tuấn lãng của hắn.
Hắn ngồi xuống dưới, che đầu lại như sợ bị đánh tiếp. Rất nhiều người vây quanh xem, tôi trừng mắt nhìn họ:"Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người ta đánh nhau bao giờ sao?"
Từ đó về sau, trong mắt mọi người tôi không phải là một người trầm tính lại dịu dàng nữa, mà là một nữ mãnh tướng. Hắn chỉ có thể biết tỏ khuôn mặt uất ức bị người khác bắt nạt, thầy giáo nghiêm khắc ngày nào bị tôi đánh đến mức như vậy ai dám lại gần tôi nữa. Hừ, như vậy cũng tốt, tôi cô đơn cũng quen rồi.
Định đi ra ngoài lại có một tiếng kêu rên:"Cô đánh tôi như thế này rồi còn muốn bỏ đi à"
Tôi nheo mắt lại nhìn hắn:"Anh muốn gì?"
"Cô chịu trách nhiệm đi, toàn bộ thân thể của tôi đều bị cô chạm vào rồi"
Tôi suýt nữa đứng không vững, trước mắt bao nhiêu người, hắn bị đánh đến mức ấy còn phát ngôn được như thế. Không biết trên thế giới này còn có ai có thể vô sỉ hơn hắn. Tôi cũng phối hợp nói theo:"Không phải anh còn nợ tôi hai mươi triệu sao? Tôi cho anh, coi như đó là tiền bo" hừ, đánh người rồi còn phải trả tiền.
Tất cả mọi người không ngờ tôi sẽ trả lời lại như thế. Nhưng điều không ngờ nhất đó chính là hắn lại ngẩng đầu lên. Mắt rưng rưng nhìn tôi vô tội, nhưng ẩn sâu trong đó là nụ cười nham hiểm.
"Vậy tôi cho cô một tỷ, cô làm vợ tôi đi"
Đầu tôi nổi lên ba vạch hắc tuyến, biết là mình không thể cãi lại hắn liền bỏ đi. Cái tên trời đánh này, không phải có nhiều người mê mẩn hắn lắm sao? Ra ngoài kiếm đại một người về mà làm vợ, sao nhất quyết phải là tôi? Còn nếu muốn mua vợ thì ra ngoài
chợ mà mà mua. Tôi đây không có nhu cầu!