Chương 4

|Làm sao cô biết được bà tôi có để lại một căn nhà cho tôi? Cô có thể đọc ký ức của tôi sao?|

Đối với hệ thống mà nói, đây là thế giới nhỏ cấp thấp, đại đa số thông tin trên internet hoàn toàn không có bảo mật, không thể che dấu trước mắt hệ thống, tin tức của ký chủ xem không sót cái gì.

|Tôi không có quyền độc ký ức của ký chỉ, sẽ không cưỡng chế hành động của ký chủ, chỉ căn cứ theo thong tin cá nhân của ký chủ mà phân tích, có kiến nghị và trợ giúp.|

|Ký chủ có thể lựa chọn tiếp nhận hoặc không tiếp nhận.|

Dư Ngư trầm mặc hai giây, lúc phát sinh động đất, thì cô đã không còn đường lui nữa rồi.

|Tôi đang dựa theo đề nghị của cô mà hành động. Có thể nói cho tôi biết tại sao cô có tin tức đó không?|

Lâm Linh điều tra thông tin cá nhận của Dư Ngư:

|Họ tên ký chủ là Dư Ngư, năm nay 25 tuổi, là lập trình viên của một công ty mạng, công tác đã hai năm tám tháng, lương một năm là 13 vạn, có tiền gửi ngân hàng lấy không báo trước là 15 vạn, không có khoản nợ nào cả.

Cha mẹ đã ly hôn từ nhỏ, sau khi mẹ một mình rời đi đã kết hôn với người khác, cha thì ném ký chủ cho bà nuôi.

Thành tích của ký chủ ở trường học luôn đứng đầu, cuối cùng đậu vào một trường trọng điểm ngành máy tính chuyên nghiệp.

Năm trước bà của ký chủ qua đời để lại một đống nhà cũ, cha muốn đem ký chủ đuổi ra ngoài, để đem phòng ở nhường lại cho em trai cùng cha khác mẹ, ký chủ cùng với cha mình chửi nhau một trận, không muốn giao phòng ở ra ngoài, cuối cùng cha ký chủ từ bỏ nhà cũ, đồng thời đưa ra lời nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ký chủ.|

Nghe âm thanh không gợn sóng nói ra tất cả quá khứ của bản thân mình, trước mặt Dư Ngư luân phiên hiện ra khuôn mặt hiền từ của bà nội, cùng với khuôn mặt khi thì dữ tợn khi thì ôn hoà của cha.

“Tiểu Ngư à, sau này chỉ còn có mình con, nếu như gặp phải khó khăn thì có thể nói với cha một tiếng, đừng có sống chết ngoan cố với cha con, cho dù như thế nào thì nó cũng là cha ruột của con, sẽ không cứ thế mặc kệ con đâu.”

“Bà còn nhớ rõ khi con còn nhỏ, cha của con mua đồ chơi làm bằng đường, trống bỏi, chong chóng nhỏ cho con, tiền học của con cũng là do nó đi làm công ở bên ngoài gửi về. Cho dù nó không thể về nhìn con, nhưng từ trước đến nay ở phương diện học tập luôn không thiếu tiền cho con.”

“Nó chỉ là mạnh miệng, còn nếu để nó làm chuyện không đúng với luân thường đạo lý, thì nó không làm được…”

“Sau này con chuẩn bị ở thành phố bên kia làm việc luôn sao?”

“Vậy thì đúng lúc, bà nội của con để lại phòng ở con cũng không dùng được, cha cho con tiền thuê một căn phòng bên thành phố kia, nhà cũ thì cho em trai con.”

“Mẹ tao không đồng ý? Lúc đó mẹ tao hồ đồ, bà ấy biết cái gì!”



Cuối cùng lại biến thành hai toà núi lớn ép cô đến mức không thở nổi.

Dư Ngư nhắm mắt lại, suy nghĩ một lát.

Xác định sẽ có nguy cơ, cô theo bản năng mà xem nhẹ một vấn đề: Có muốn nói tin tức này cho cha mình hay không, cho đến khi Lâm Lâm không chút để ý mà vạch trần vết sẹo trong lòng cô.

Hiện tại không thể không trực diện đối mặt với vấn đề này.

|Lâm Linh, cô cảm thấy tôi có nên nói chuyện này với cha tôi hay không?|

Thật sự là Dư Ngư không biết tìm ai để thương lượng về vấn đề này.

Không có cách nào đưa ra sự lựa chọn, vậy thì đem vấn đề cùng quyền lựa chọn ném cho người khác.

Giống như trước kia vậy, có chuyện gì không hiểu, sẽ xin sự giúp đỡ của bà nội, xin sự giúp đỡ của thầy giáo, sau đó nghe theo sự kiến nghị của bọn họ mà làm theo.

Bây giờ có Lâm Linh, tuy rằng Dư Ngư không xem tiểu thuyết trên mạng không biết hệ thống là cái gì, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ cho cô biết Lâm Linh có thể dựa vào, cho nên theo bản năng mà muốn tìm sự giúp đỡ.

Lâm Kinh không hiểu ý tưởng của ký chủ là gì, nhưng cô sẽ không cưỡng chế ký chủ làm theo quan điểm của bản thân mình, chỉ bình tĩnh là nói ra sự thật khách quan.

|Cha mẹ sinh con cái, chi phí nuôi nấng là theo quy định của pháp luật, cha mẹ nào cũng phải như thế, cha của cô cung cấp nuôi dưỡng cô đi học chỉ là kết thức nghĩa vụ của ông ta, cô cũng không cần quá mức cảm kích;

Di chúc đã trải qua công chứng thì có hiện lực pháp luật, bà nội cho cô nhà cũ, nếu có người muốn dùng cách phi pháp cướp đi, ký chủ có thể lấy vũ khí là pháp luật mà phản kích.|

Dư Ngư: “…” Là như vậy sao?