Chương 40: Bại lộ thân phận

Cố Hoài nhìn tập thư vừa được gửi đến, quả đúng như cô dự đoán, sau lưng cô chắc chắn có người giở trò quỷ.

Người đó là ai đương nhiên chẳng cần suy nghĩ cũng biết, những hành động của anh ta có thể qua mắt được cha mẹ cô, nhưng sao có thể qua được mắt cô? Cha mẹ chính là vì không để ý và tin tưởng, còn cô thì từ cái ngày dự án phi trường A kia đã sớm biết, Cố Thiên Tự sẽ có ngày làm càn hơn nữa.

“Cố Hoài, tôi nghĩ chuyện này cậu nên giải quyết một lần gọn luôn, không nên để dây dưa nữa.”- một người đàn ông trẻ tuổi, mang trong đôi mắt sự rét lạnh nói.

Cố Hoài nhìn Nhật Viễn Phong, cô biết việc giải quyết là dễ dàng, thế nhưng cô lo ngại gia đình.

Cố Thiên Tự dù sao cũng là anh trai cùng cha khác mẹ của cô, cô không thể đuổi tận gϊếŧ tuyệt. Cô không lo chuyện Triệu Mạn Di, bởi nàng đã sớm chia tay anh ta, chỉ còn một rào cản duy nhất là gia đình.

Ngày trước, Lôi Nhân không đồng ý trợ giúp Cố Thiên Tự trong vụ phi trường, nhưng giờ, lại đang phần nào hợp tác với Cố Thiên Tự để đánh lại Cố thị.

Muốn đánh đổ Cố thị? Có là nằm mơ giữa ban ngày sao? Lôi Nhân là một tập đoàn lớn về dầu mỏ ở nước ngoài, về Đài Bắc tất nhiên vẫn là đứng sau Cố thị về sự lớn mạnh. Vậy mà dám cùng một tập đoàn nhỏ mới thành lập đối địch với Cố thị.

Cố Hoài suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra nguyên nhân Lôi Thiên Kình đối nghịch anh.

Triệu Mạn Di… xem ra tôi nên sớm trói em bên mình, tránh để cho em ban phát tình yêu khắp nơi.

Nhưng trói bằng cách nào đây? À hình như là có cách rồi…

Đáy mắt hiện lên tia lạnh lùng, chỉ còn cách đó, cô sẽ không đời nào để bất cứ ai mơ tưởng đến nàng.

Lúc này, trong đầu Cố Hoài chỉ còn tức tối chuyện Lôi Thiên Kình để ý Triệu Mạn Di, ngoài ra, chuyện Lôi Thiên Kình đối đầu với cô đã sớm quăng xuống ba mươi sáu tầng lầu.

Triệu Mạn Di đang nấu ăn chờ Cố Hoài về, cô nói tối nay sẽ về sớm, nàng cũng nhanh chóng giải quyết chuyện công ty qua điện thoại với Dương Nhậm Vũ một lúc, cũng biết được sắp tới Cố Hoài sẽ phải sang Mĩ.

Chỉ là, cô sẽ không biết được điều đó.

Nấu ăn xong mọi thứ thì bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếng chân bước đến sau cô. Rồi nàng bị một vòng tay ấm áp vây lấy.

“chị về mà em không ra đón sao?”

“Em sao mà phải ra đón?”- nàng mặc kệ cô ôm, tay vẫn lau dọn quanh bếp, hôm nay nàng làm cá nên phải lau sạch chút, bằng không ngày mai mùi sẽ vô cùng khó chịu.

Cố Hoài vòng xuống ôm eo nàng, ghé sát xuống vai nàng hôn nhẹ.

“Ngoan nào, em đang dọn, chị đi thay quần áo rồi xuống ăn.”- người nào thật kì lạ, người nàng đang đầy mùi dầu mỡ còn muốn ôm ấp cái gì?

Cố Hoài không nói, cũng không cười, cô một tay cầm lấy tay nàng, một tay đưa vào trong túi quần lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh bằng nhung đỏ.

Toàn bộ diễn ra thật yên lặng, cô mở chiếc hộp, lấy ra thứ bên trong đó và đeo vào ngón áp út trên tay trái của nàng.

Triệu Mạn Di trân trân nhìn theo chiếc nhẫn của cô đeo cho nàng, như hạnh phúc từ từ rót vào lòng, trên môi nàng nở nụ cười lúc nào cũng không hay

Sau khi đeo xong chiếc nhẫn, cô cầm lấy tay nàng, vẫn ở phía sau mà ôm lấy nàng như vậy, nhẹ nhàng nói.

“chị không biết phải nói với em ra sao, cũng chẳng biết phải giải thích thế nào. Chị cũng không biết hứa hẹn điều gì, cũng sợ một ngày nào đó làm em thất vọng nếu chị trót hứa mà không giữ lời. Chị chỉ biết cho đến hiện tại, khi trên tay em đã đeo chiếc nhẫn này, chính là… em bị Cố Hoài chị trói buộc, mà chị… cũng sẽ không bao giờ quên em dù đến khi chị chết.”

Cố Hoài chậm rãi nói, trong đầu cô bây giờ chỉ có nữ nhân trước mắt, nàng vì cô mà làm mọi thứ nhưng không nói ra, nàng cho cô cái cảm giác yêu, cảm giác thất bại khi đánh mất và hạnh phúc khi tìm lại được. Nàng chiếm giữ trái tim cô, nàng vì cô mà nói “Em yêu người yêu em”- những lời đó còn giá trị hơn ba chữ kia rất nhiều.

Triệu Mạn Di cảm thấy thật ấm áp, cũng thật hạnh phúc, nàng biết tình cảm của cô dành cho nàng cỡ nào lớn lao, cũng biết rằng nàng sẽ mãi yêu cô, không quên được cô dù có thế nào đi nữa.

Tay trong tay với cô, nàng không còn cảm thấy cô đơn như ngày trước, không còn cảm thấy cuộc sống này chỉ là khô khan ngày tới tập đoàn tối về nhà nữa.

Nàng cảm thấy mình hạnh phúc thực sự.

“Em yêu Cố Hoài .”- nàng quay lại, không cho cô cơ hội đáp lời, trực tiếp hôn lên môi cô, hai người trao cho nhau những gì tốt đẹp và yên bình nhất. Cô yêu nàng, nàng cũng vậy. Những lời cô muốn nghe nhất nàng cũng đã nói, giờ họ chỉ đơn giản là yêu nhau, sẽ bên nhau, vậy thôi. Không cần biết mai sau ra sao, thời thế thay đổi hay giữa họ có biến cố, cả hai sẽ đều nhớ cái ngày hôm nay, ngày mà cô đi làm về liền vào bếp, ôm lấy nàng đang lau dọn, trên người toàn mùi dầu mỡ, rồi luồn vào tay nàng thứ trói buộc ngọt ngào, không ai có thể tách rời…

Sau ngày hạnh phúc ấy cũng là một chuỗi những căng thẳng của cả hai người.

Cố Hoài phải sang Mĩ, chi nhánh bên đó có vấn đề, cần cô sang tiếp quản và chỉ đạo trong một thời gian.

Phải xa nàng, cô cũng không muốn, thế nhưng muốn làm mọi cách để liên lạc với nàng lại không được.

Đi cùng cô là một trợ lý khác, không phải Bạch Phi Hằng. Cô cũng không có thời gian nào để liên lạc với mọi người bởi vì quá bận. Các hợp tác kéo đến liên miên, rồi giải quyết, rồi rắc rối giữa các cổ phần cổ đông, cô bận đến bù đầu, có đêm không thể ngủ được, chỉ biết xa nàng cũng đã được hơn hai tuần. Ở đây, cô cũng không nghe được tin tức gì, cũng không có thời gian nghe, nên đã bỏ lỡ đi những chuyện quan trọng ở Đài Bắc.

“Triệu tổng, chúng tôi muốn hỏi, lí do tại sao cô lại không công bố thân phận thật của mình?”

“Triệu lão gia, trước đây chính ngài đã tuyên bố người chỉ đạo Triệu Thế Vương không phải là con gái ngài, vậy tại sao bây giờ thì sự thật lại ngược lại?”

“Tôi muốn hỏi, mối quan hệ của cô và tổng giám đốc Cố thị là thế nào?”

“Triệu tổng, đối với sự việc Cố tổng Cố thị tiết lộ thông tin thân phận của cô, cùng số liệu điều tra bên Mĩ của cô, cô có ý kiến gì?”

“…”

Vô số những lời nói đinh tai nhức óc vây xung quanh, vệ sĩ cùng người nhà chỉ biết bảo vệ cho Triệu Mạn Di ở giữa.

Nàng đeo kính râm to bản che đến nửa mặt, trên người toát ra lãnh khí, nàng biết kẻ đứng sau vụ này là ai. Cũng biết tiếp theo mình phải làm gì.

Một khi đã động đến cực hạn của nàng, nàng sẽ không biết thương xót bất kì ai.

“Cố Thiên Tự, anh cứ chờ xem.”- Triệu Mạn Di thầm nghĩ, còn riêng chuyện Cố Hoài , nàng sẽ biết cách giải quyết, nàng sẽ không để cho bất cứ ai chia rẽ nàng và cô. Bởi trên tay nàng, là trói buộc của cô, mà cô cũng bị nàng trói buộc, bởi một điều cô chưa từng nghĩ tới…