Chương 32: ghen

Ố là la∼như mọi ngư muốn ghen có ghen liền đây▶ ●─────── 5:35

Sau ngày mùa đông đó, Triệu Mạn Di thật sự cảm thấy mình đã yêu Cố Hoài mất rồi, đây là điều mà nàng sợ nhất, nàng đã thất vọng một lần rồi. Tuy Cố Hoài mang lại cho nàng những cảm giác lạ, nàng cảm thấy sự quan tâm nơi cô, nhưng vẫn không thể xóa đi nỗi lo lắng sẽ mất đi tình yêu một lần nữa.

Ngồi mãi trong phòng tổng giám đốc, nàng thấy thật buồn chán, tâm trí lại cứ để nơi Cố Hoài

Chợt nhớ tới, nàng chưa từng tới Cố thị lần nào. Tuy nàng không muốn để lộ thân phận, nhưng điều đó có ảnh hưởng gì chứ?

Cầm điện thoại, nàng khẽ mỉm cười.

“Nhớ tôi sao? Bảo bối ?”- Cố Hạo Thần cười tươi, đây là lần đầu nàng chủ động tìm cô.

“Em tới Cố thị được không?”

Cố Hoài ngạc nhiên, nàng chủ động muốn gặp cô, thậm chí còn muốn tới tập đoàn cô, có gì là không thể chứ?

“Được, tôi tới đón em.”- Cố Hoài mừng rỡ, cô đứng dậy cầm vest chuẩn bị ra cửa.

“Không cần, em đang tới rồi.”

“Vậy được, bao giờ tới gọi tôi, tôi sẽ trực tiếp xuống đón em.”

Triệu Mạn Di cúp máy, nàng đi thang máy xuống gara rồi lái tới Cố thị, không cần biết có ai theo dõi không, vì căn bản giữa Triệu Thế Vương và Cố thị có hợp tác, đi lại là chuyện bình thường.

Trên đường, Triệu Mạn Di tự cảm thấy mình ấu trĩ khi nghĩ ra trăm thứ cách khêu gợi Cố Hoài ngay trong phòng làm việc của cô. Nàng bật cười vì những suy nghĩ không mấy trong sáng của mình.

Để nói đến điểm chung giữa nàng và Cố Hoài thì Triệu Mạn Di phải thừa nhận nàng rất ghét những loại nữ nhân bám dai như đỉa. Thế giới này thiếu người ? Sao họ phải khổ sở vậy?

“Tôi nói rồi, tôi muốn gặp Cố tổng.”- nữ nhân chanh chua trước lễ tân, gân cổ lên cãi, tay khua khoắng loạn xạ.

“Lương tiểu thư, xin lỗi cô, nhưng nếu cô chưa có hẹn trước, chúng tôi không thể đáp ứng.”- cô gái lễ tân cười gượng, những người xung quanh thì tỏ ra chán ghét cái người phụ nữ chanh chua này.

Triệu Mạn Di bước đến bên lễ tân, mang theo luồng khí rét lạnh.

Được rồi, thừa nhận người trên thế giới không thiếu, nhưng nàng không cho phép ai đến gần Cố Hoài nửa bước.

“Tôi gặp Cố tổng.”

Cả bàn lễ tân hướng mắt tới Triệu Mạn Di, nàng thật hoàn hảo, trừ giọng nói lạnh lùng đáng sợ ấy.

Cô gái họ Lương khi biết nàng muốn gặp Cố Hoài thì hai mắt trợn ngược, cô ta hất hàm hỏi Triệu Mạn Di.

“Cô gặp chịcấy có chuyện gì?”

Lễ tân sợ có chuyện nên ngắt lời.

“Thưa cô, cô có hẹn trước chứ ạ?”

Triệu Mạn Di cười nhẹ. Chỉ là cười nhẹ thôi mà đã làm cho sự lạnh lùng của nàng bớt đi nhiều lần.

“Tôi đã gọi trước rồi.”- bỏ mặc cô gái họ Lương kia đang mắt rực lửa nhìn mình, Triệu Mạn Di nói tiếp- “Để tôi gọi lại cho chị ấy.”

Triệu Mạn Di lấy máy, trực tiếp gọi Cố Hoài, khi vừa đổ chuông, cô đã nghe, lập tức nói với nàng.

“Em tới rồi sao? Tôi xuống ngay đây.”

Triệu Mạn Di mỉm cười, tiểu thư Lương gia sao? Được.

Cô gái kia thấy vậy rất bực tức, cô ta chỉ vào Triệu Mạn Di, hướng lễ tân hỏi.

“Tại sao các người lại cho cô ta vào tới đây hả? Tôi mới là người Cố Hoài phải gặp, có biết Lương thị cùng Cố thị chuẩn bị hợp tác không hả?”

Lễ tân chỉ cười gượng với cô ta, còn Triệu Mạn Di chỉ hướng mắt tới thang máy VIP của Cố Hoài .

Thang máy xuống, Cố Hoài bước ra, cô đã thấy ngay cô gái kia đang đứng đó đợi cô.

Cô bước tới bên nàng. Nở nụ cười, khiến mọi người trợn mắt há mồm còn cô gái chanh chua kia nghiến răng ken két.

“Tới lâu chưa?”- thấy Triệu Mạn Di lắc đầu, cô hướng lễ tân nói- “Từ lần sau cô ấy tới, nói với tôi rồi đưa cô ấy lên thẳng phòng tôi. Cô ấy không cần hẹn trước.”

Lễ tân lễ phép gật đầu, Lương Ngọc tức giận hét lên.

“Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ? Cũng chỉ là loại Cố Hoài chán rồi sẽ bỏ thôi.”

Cố Hoài thấy vậy,cô chỉ mỉm cười nói nhỏ với Triệu Mạn Di.

“Nhất định sẽ không.”

Triệu Mạn Di không nói gì, khóe môi nàng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo ghê người.

Lương Ngọc không thấy Triệu Mạn Di phản ứng gì, tức giận cầm túi xách ra về.

Cố Hoài ôm eo Triệu Mạn Di, hai người tiến vào thang máy VIP, để lại bao người mắt to mắt nhỏ nhìn theo.

Lên tầng tổng giám đốc, trước khi vào phòng, Triệu Mạn Di nói cô cứ vào trước, nàng phải gọi điện một lát.

Lấy điện thoại gọi cho trợ lí Dương Nhậm Vũ.

“Tổng giám đốc, tôi nghe.”

“Xử lí Lương thị.”

Ngừng lại một chút, Dương Nhậm Vũ mỉm cười hỏi lại nàng.

“Nữ nhân tranh đoạt sao?”- cô vừa nhận được thông tin mật báo từ Cố thị mà, sao có thể nhầm?

Triệu Mạn Di lạnh lùng.

“Anh xử lí Lương thị hay tôi xử lí anh?”

“Đừng, tôi là người tức thời.”- Dương Nhậm Vũ rơi bút máy xuống, anh không cần chọc tức nàng.

“Tốt.”

Vào phòng,Triệu Mạn Di ngồi xuống bên Cố Hoài.

“Sắp tới Cố tổng và Lương thị có hợp tác sao?”- giọng nói cô nhỏ nhẹ bên tai cô, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai Cố Hoài.

Cố Hoài mỉm cười nhìn nàng, không phải là đang ghen chứ?

“Ừm… có… nhưng tôi không có hứng.”

Triệu Mạn Di nở nụ cười nhạt, nàng níu lấy tay cô.

“Không có hứng vì lợi nhuận không cao? Hay không có hứng với Lương tiểu thư?”

Cố Hoài khựng lại, cô quay sang nhìn Triệu Mạn Di.

“Em đoán xem.”

Triệu Mạn Di đứng dậy khỏi ghế, ngồi lên bàn, đẩy laptop và tài liệu sang chỗ khác. Nàng cởi giầy cao gót, đặt bàn chân lên đùi Cố Hoài, hai tay chống ra sau. Qυầи ɭóŧ ren ẩn hiện dưới váy ngắn màu đỏ rực.

Nàng cất giọng mị hoặc.

“Nếu chị nói không có hứng với Lương tiểu thư, em sẽ vô cùng buồn, vì nếu cô ta đủ quyến rũ, chị sẽ có hứng với cô ta. Nếu chị nói không có hứng vì lợi nhuận không cao, tức là chị vẫn có hứng với cô ta. Vì thế…”- nàng đưa chân lướt qua eo cô, nghiêng đầu, giọng nói như thầm thì, nàng hơi ghé lại phía cô- “Em sẽ vô cùng cảm kích khi chị nói chị không có hợp tác với Lương thị, và chị chẳng biết cô ta là ai.”

Cố Hoài chăm chú nhìn Triệu Mạn Di, nàng có thật sự là mười tám tuổi tiếp quản Triệu Thế Vương không? Nàng quá sắc sảo, quá thông minh, quá giảo hoạt.

Cô mỉm cười rồi tắt ngay, túm lấy đôi chân không yên phận của nàng, kéo nàng ngồi lên đùi, mặt đối mặt, cô cởi phăng chiếc váy liền của nàng ra.

“Bảo bối ,tôi sợ em rồi đấy, em làm tôi thấy không còn ai quyến rũ hơn em nữa rồi.”

Triệu Mạn Di mỉm cười ma mãnh, nàng ghé bên tai cô.

“Đó là đáp án mà em mong muốn nhất.”

“Chết tiệt.”- nàng liên tục quyến rũ cô, vậy cô có thể để ý ai được nữa đây?- “Đừng làm tôi muốn em nữa.”

“Mục đích của em là làm chị muốn em mà.”- Triệu Mạn Di cắn nhẹ lên vai Cố Hoài.

Cố Hoài cởi hết đồ trên người nàng, cũng cởi bộ vest cản trở mình ra. Nàng mãi mãi khiến cô cảm thấy không đủ.

Triệu Mạn Di mệt mỏi tựa vào người Cố Hoài đã, cô cũng thỏa mãn ôm lấy nàng, trên người hai người còn vương đầy dư vị tìиɧ ɖu͙© nồng đậm. Cô khẽ bên tai nàng.

“Chuyện của chúng ta có thể công khai chưa?”

Nàng sững người, điều này, dường như nàng chưa từng nghĩ tới.

“Giờ chưa phải lúc.”- nàng lắc đầu. Giờ nàng chưa thấy thích hợp cho chuyện này.

Cố Hoài thở dài, thôi nếu nàng muốn vậy cũng không sao, chỉ cần tình cảm của nàng dành cho cô là được.