8/
Nhưng ta không thể chấp nhận thất bại như vậy, ta không thể để hắn nghĩ rằng ta đã bị hắn nắm chắc.
Đàn ông không phải vậy sao, người phụ nữ càng khó kiểm soát, hoi càng thấy khó có thể nắm giữ. Người phụ nữ càng dễ dàng có được, họ càng không trân trọng.
Rẻ tiền.
Vì vậy, ta bắt đầu biểu hiện sự khao khát tự do của mình.
Ta nói với hắn, ta muốn ra khỏi cung. Ý ta là tự do quan trọng hơn tình yêu.
Quả nhiên, hắn bắt đầu làm công việc tư tưởng cho ta. Lúc thì nói ta là phụ nữ của Hoàng thượng, mãi mãi không thể rời khỏi cung. Lúc lại bảo ta cố gắng thị tẩm, như thế thì có thể ra khỏi cung.
Khi hắn nói ta có thể thị tâm, ta suýt nữa là cười ra tiếng.
Haha, hắn không nhịn được nữa, hắn không chịu được nữa, hắn muốn ngủ với ta.
Hoàng thượng này, có lẽ bị ta nắm chắc rồi.
Đúng lúc tôi tự tin mọi chuyện đều trong tay, thì lại đột ngột thay đổi.
Ta lại gặp được người đàn ông thứ hai có nốt ruồi đỏ ở góc mắt! Trong phút chốc, ta không rõ Thẩm Tuế Vạn rốt cuộc do ai đóng giả.
Nếu là Hoàng thượng đóng giả, nhưng Hoàng thượng tại bữa tiệc lại lạnh nhạt và xa cách với ta, không hiểu những cử chỉ nhỏ của ta, thì làm sao giải thích?
Còn Ly Vương Ngộ Trì... trong lúc va chạm với ta, hắn ta nhanh nhẹn nắm lấy tay ta, lễ phép xin lỗi, lại càng giống phong cách của Thẩm Tuế Vạn.
Trước đây ta chưa bao giờ nghi ngờ, Thẩm Tuế Vạn không phải là Hoàng thượng. Ta có thể sử dụng mọi cách, làm hắn vui vẻ, cùng hắn chơi trò chơi, để hắn yêu thích ta.
Cho đến khi Ly Vương xuất hiện, làm ta hoang mang và sợ hãi.
Trời ơi, đừng, đừng để là Ly Vương!
Đêm mai, ta sẽ thử hắn một lần nữa.
Vài ngày trước ta và Thẩm Tuế Vạn đã hẹn, đêm mùng sáu tháng tám ở vườn thượng uyển, chờ trăng mười sáu.
Đêm nay, ta vẫn mặc bộ đồ đỏ phối xanh lá, đứng nổi bật trong vườn hoàng cung.
Khu vườn này, mặc dù được gọi là ngự hoa viên, nhưng thực tế gần như vườn hoang hơn. Cả năm không có ai chăm sóc, cũng rất ít người ghé qua.
Bởi vì, nó không may mắn.
Người ta nói, phi tần được sủng ái của hoàng đế trước đã bị thiêu sống ở đây. Đêm đó, cả hoàng cung có thể nhìn thấy ngọn lửa cháy ngùn ngụt.
Lúc đó ta mới năm tuổi, mẫu thân ôm ta, ở trong sân nhìn bầu trời một nửa bị cháy thành màu đỏ chu sa.
Sau đám cháy lớn, nơi này được sửa chữa đơn giản một chút, rồi bỏ hoang. Và nơi này, cũng trở thành nơi hẹn hò lý tưởng của ta và Thẩm Tuế Vạn.
Chỉ là không biết thế nào lại bị nữ tỳ của Cao Quý phi nhìn thấy. Nhưng trước đây ta không sợ bị nhìn thấy, đúng lúc có thể bắt Thẩm Tuế Vạn phô trương thân phận hoàng đế, ta cũng có thể nhân cơ hội nhận sủng.
Nhưng bây giờ ta rất lo lắng nếu bị người khác nhìn thấy, lỡ như hắn ta là Ly Vương thì sao?
Trong khi chờ đợi, tôi cực kỳ nóng lòng.
"Hàm Điệp nhi!" Thẩm Tuế Vạn vội vã chạy đến, "Xin lỗi, ta đến muộn."
"Tại sao đến muộn? Có chuyện gì sao?"
Hắn ta bị hỏi bất ngờ, đần ra một chút. "Ồ... là bởi vì chủ nhân muốn tôi đem bánh trung thu đến các cung."
"Tuế Vạn huynh, ta không bao giờ hỏi huynh." Ta nhìn lên trăng tròn, "Chủ nhân của huynh, là ai vậy?"
Thẩm Tuế Vạn im lặng một lúc, hỏi ta: "Nàng thực sự muốn biết?"
Trước đây ta đã nói với hắn, không muốn biết chủ nhân của hắn là ai. E ngại sau này gặp gỡ chủ nhân của hắn, sẽ thấy ngượng.
Nhưng hôm nay, ta phải ép ra thân phận thực sự của mình.
"Ôi, chẳng có gì không thể nói, chúng ta đã có mối quan hệ như vậy rồi, ta rất muốn hiểu chàng sâu hơn nữa."
"Là Cao Quý phi."
"Cái gì?" Ta quay đầu nhìn hắn, "Chàng nói là ai?"
"Chủ nhân của ta, là Cao Quý phi." Hắn nói một cách bình tĩnh.
Nhưng hắn làm cho ta rất bất bình. Tại sao không phải người khác, lại nói là Cao Quý phi?
Hắn ta nhẹ nhàng quan sát sự kinh ngạc của ta, "Ta biết Cao Quý phi không thích nàng, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không giúp chủ nhân hại nàng".
"Ôi, tất nhiên chàng sẽ không hại ta mà." Tôi cười và vẫy tay,
"Này chảng xem kìa, trăng tròn quá..."
Thẩm Tuế Vạn này, thực sự không phải dạng vừa. Ta định ép ra thân phận thật sự của hắn, nhưng lại bị hắn dùng chiêu thức ngược lại, khiến ta cảm thấy không thoải mái.