Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Là Phế Vật Đối Chiếu Của Nhân Vật Chính Xuyên Không Cuồng Cày Cuốc

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tay Thời Thư cầm một chiếc roi tre, mắt cá chân trắng nõn lộ ra từ bộ quần áo vải thô, gầy gò, đôi mắt hạnh nhân thanh tú mở to, trông cực kỳ hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Nghe ta giải thích —" Thời Thư còn chưa dứt lời.

"Có thích khách!"

"..."

Xong rồi, cảnh tượng không chết cũng bị thương trong phim cổ trang đến rồi!!

"To gan! Dân đen phương nào dám cả gan va chạm nghi trượng của Thế tử điện hạ, đồ không có mắt, phía trước đã có tướng sĩ mở đường, sao còn chạy từ trên núi xuống?"

"Thế tử? Không bị làm sợ chứ ạ?"

Trong sự hỗn loạn còn xen lẫn cả tiếng chó sủa “bất khuất” của Lai Phúc: "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!"

"..." Thời Thư ôm lấy Đại Hoàng, vỗ đầu nó môt cái, bịt chặt miệng nó lại: "Im lặng!"

Lại nói: "Các vị đại ca, không liên quan đến ta, ta chỉ là đi ngang qua, cáo từ..."

"Này?!" Một cây trường sóc* lạnh lẽo kề ngay cổ họng cậu, thân trường sóc đen nhánh bóng loáng, một bàn tay thô ráp cường tráng hất Thời Thư ngã xuống đất.

*Trường sóc: một trong những vũ khí nặng trong mười tám loại binh khí. Nó thường được sử dụng trong chiến đấu trên lưng ngựa. Được phát triển từ mâu và gậy, cấu trúc của nó khá phức tạp và nặng nề, thường được sử dụng bởi các tướng lĩnh có sức mạnh và sức chịu đựng lớn.

Thời Thư mất trọng tâm, hai tay cắm phập vào vũng bùn nhão nhoẹt, ngã dập mông, mắt nổ đom đóm, xương cụt đau điếng.

"Sao lại ra tay thẳng như vậy?" Thời Thư tức giận: "Có nói lý lẽ không, có vương pháp hay không..."

"Ngươi chính là chọc vào vương pháp!"

Tiếng sấm ầm vang bên tai, võ tướng sau đó sải bước trở lại bên cạnh kiệu lớn mười sáu người khiêng, quỳ xuống bẩm báo: "Bẩm Thế tử điện hạ, đã bắt được thích khách va chạm nghi trượng, giả dạng thành người chăn cừu có ý đồ hành thích, xin hỏi phải xử lý như thế nào ạ?"

Bên cạnh cỗ kiệu, mọi người đều bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho choáng váng, vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

Sau một hồi hỗn loạn ngắn ngủi, đội hình đã trật tự lại. Sau đó có vài người trung niên sắc mặt nghiêm trọng, tiến lại gần kiệu nói: "Dân chúng huyện Trường Lạc phản loạn, một vùng đất rộng lớn ở đường Hoài Nam bị thất thủ, Phẩm Hoả Giáo lập miếu tà đạo, tung tin đồn làm lung lay lòng người, người tham gia lan rộng khắp nơi, không thể đảm bảo tên dân đen này không đồng đảng với chúng, có ý đồ hành thích Thế tử, hay là bắt vào đại lao trước, tra khảo xem có đồng phạm nào không ạ?"

Một người tùy tùng khác nói: "Nhìn giống người chăn cừu bình thường hơn, vô tình va chạm vào lỗ bộ* của Điện hạ..."

*Lỗ bộ: những đồ nghi trượng đi theo khi vua xa giá, hoặc đồ nghi vệ như binh khí, huy chương dùng khi quan đi ra.

"Người bình thường? Hừ, vậy thì trách số phận của hắn không may."

Bên trong rèm truyền đến tiếng động.

Khi giọng nói có hơi hụt hơi này vang lên, mọi người đều ngừng thảo luận, cúi đầu vẻ mặt cung kính lắng nghe. Hai tay thái giám nhanh chóng vén một góc rèm lụa.

"Thế tử điện hạ."

Một đôi mắt hẹp dài, mang vẻ “túng dục quá độ” lộ ra dưới ánh nắng trước tiên. Người trong kiệu thò nửa người ra, mặt gầy dài, dáng người cao gầy như hạc, trường bào màu xanh nhạt phủ lên chiếc cổ thon dài, màu sắc thẩm mỹ tao nhã khác biệt, tuyệt đối không phải là vật tầm thường.

Thế tử Lương Vương triều Đại Cảnh, Sở Duy, liếc mắt nhìn Thời Thư như thể đang nhìn một con kiến, vẻ mặt lười biếng.

"Bản thế tử phụng chỉ của Hoàng huynh, đến Già Nam Tự cầu phúc, va chạm hoàng mệnh đã là đáng chết. Lũ dân đen huyện Hoài Nam cỏn con, tại sao phải lo lắng? Chém ngay tại chỗ, chớ nói nhiều lời."

Thời Thư: "?"

"???"

"... "

CMN!

"Ngươi có ý gì?" Thời Thư thử nhắc lại.

"Các ngươi, muốn gϊếŧ ta?"

Thời Thư còn chưa hoàn hồn, vai đã bị bàn tay như sắt của tên võ tướng kia nắm chặt: "Vô lễ, đồ nhà quê thô lỗ! Thế tử cho ngươi chết vào canh ba, ai có thể giữ ngươi đến canh năm? Cam chịu số phận đi, kiếp sau gặp phải xe ngựa của bậc quan viên quyền quý, nhớ tránh xa ra!"

"Đệch! Các ngươi thật sự muốn gϊếŧ ta?" Thời Thư bừng tỉnh, mạng sống vất vả giữ được ba tháng nay, vậy mà sắp bị chém đầu.

"Buông ta ra! Buông ta ra!" Thời Thư cố gắng giằng ra khỏi bàn tay sắt đang ghì chặt cổ tay mình, nhưng vô ích, cánh tay yếu ớt đung đưa, bị kéo về phía gốc cây đại thụ.

"Quá vô lý! Ta không cố ý, hơn nữa, tại sao va phải đội nghi trượng lại phải chết! Chỉ vì ngươi là thế tử? Người ban chỉ chính là Hoàng đế sao?"

Tiếng ồn ào đã sớm làm cho cả đội ngũ bị vây xem, trong hàng ngũ bắt đầu xì xào bàn tán.

Nhìn thấy thanh đao lớn đen nhánh bóng loáng, sự không hiểu và ngăn cách của Thời Thư với xã hội cổ đại biến thành cơn giận dữ thực sự, bùng nổ trong nháy mắt: "Mẹ kiếp! Xã hội phong kiến chết tiệt!"

Tuyệt vọng và kinh hoàng tràn ngập tâm trí, Thời Thư không nhịn được bật khóc: "Hu hu hu, có giỏi thì gϊếŧ ta đi, dù sao ta cũng không muốn sống nữa!"

"..."
« Chương TrướcChương Tiếp »