Mái tóc đen ánh nâu trong nắng sáng. Đôi mắt đỏ lập lòe dưới xương mày nam tính .
Tựa như nhân vật chính, anh ấy là ngay lập tức là trung tâm của sự chú ý. Trái tim của Han Cha-soo thắt lại. Không giống những người khác, anh không mấy kinh ngạc trước sự xuất hiện của Jung Yi-heon.
‘…Thật sự khiến mình ám ảnh, khuôn mặt đó’
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cốt truyện hiện lên trong tâm trí tôi. Cái chết của người em trai yêu quý của anh ta .
“ư…”
Mặc dù bây giờ anh ấy không có vẻ u ám, nên có lẽ anh ấy là người ôn hòa và hiền lành tựa cừu non. nhưng tôi vẫn thấy khó mà thích ứng được.
Han Cha-soo từ từ lùi lại.
Trong khi đó, Baek-sun đang vui mừng khi thấy thủ lĩnh bang hội.
”Không phải anh nên đến đảo Jeju ngay lập tức sao? Tại sao anh lại ở đây?”
“Không cần quá lên thế, tôi sẽ không phá hỏng kỳ nghỉ của Baek-sun đâu. Quan trọng hơn là tại sao người từ nhóm sản xuất lại đến đây?”
Jung Yi-heon tự nhiên quay đầu lại nhìn Han Cha-soo. Anh ta không định đi cho đến khi nhận được câu trả lời.
Han Cha-soo nuốt một tiếng thở dài và cúi đầu.
“Tôi là Han Cha-soo từ Đội Chế tạo Thuốc số 1. Tôi tình nguyện tới khi nghe nói rằng nguyên liệu cho loại thuốc mới mà tôi đang nghiên cứu đã được tìm thấy trong Hầm ngục Frostgiant.”
Lông mày của Jung Yi-heon co giật khi anh ta giơ tay đầy hộp ra.
“Thành phần nghiên cứu mới?”
"Đúng. Đó là mẫu cần được thu hoạch và xử lý thuốc ngay lập tức nên tôi buộc phải tham gia. Đừng lo, tôi sẽ cẩn thận để không làm vướng chân đội đột kích.”
Han Cha-soo nói, tiếp tục cúi đầu.
‘Anh còn gì muốn hỏi thì hỏi nốt đi.’
Hiện giờ tất cả những gì anh muốn làm là giải quyết chuyện này nhanh nhanh cho xong.
“Tuyệt quá phải không? Tôi chưa bao giờ thấy nhiệt huyết như vậy trong đội sản xuất trước đây.”
"Ra là thế."
Đôi mắt đỏ của Jung Yi-heon lóe lên sự thích thú.
“Tôi không nhận ra có một người như vậy trong bang hội của ta đó.”
Đó là một lời khen ngoài mặt nhưng cách anh ấy lẩm bẩm tựa như có ẩn ý nào đó.
Han Cha-soo dựng tóc gáy ngước đầu lên, rồi lại nhìn xuống sàn.
Đôi mắt đỏ sẫm đang nhìn chằm chằm vào anh. Cái nhìn tràn ngập nghiền ngẫm.
"Thần kinh."
Nuốt một tiếng thở dài như muốn trào ra, Han Cha-soo giả vờ không biết.
Chẳng lẽ anh ta biết những điều nguyên chủ làm rồi sao?
Nếu không thế thì ánh mắt của anh quá nặng nề để có thể hiểu được.
‘Có là người hòa nhã điến đâu, thì hạng S vẫn là hạng S.
Không hiểu sao, một giọt mồ hôi lạnh chảy chảy dọc sống lưng, làm tôi nhớ đến những cảnh tra tấn trong tiểu thuyết.
May mắn thay, sự chú ý của Yi-Heon đã sớm bị thu hút.
“Tôi hiểu rồi, thật đáng mừng khi biết rằng một nhà chế tạo thuốc sẽ tham gia vào nhóm hỗ trợ. Hãy cố gắng hết sức nhé.”
"Vâng…."
Việc có một người chế tạo có thể pha chế thuốc một cách nhanh chóng sẽ giúp cuộc chơi trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Khuôn mặt của Jung Yi-heon dịu lại như thể anh hài lòng vì cuộc đột kích của em trai mình đã trở nên dễ dàng hơn.
‘Đó thực sự là một cú sốc lớn đối với em trai anh…. Tôi không muốn cảm thấy như thế này.”
Anh ta dành nhiều sự quan tâm tới em trai mình vì bản thân rất vội.
Han Cha-soo gật đầu, cố giấu đôi mắt lạnh lùng. Baek-sun một lần nữa bám lấy anh.
“Vậy anh hãy chào tạm biệt với hội trưởng đi. Chúng tôi sẽ đi lấy thiết bị của mình trước!”
“Được rồi, đi thôi.”
-------------------------------------------------------------
Nhìn chiếc xe buýt limousine đã khởi hành.
Phó hội trưởng lúc này mới bước tới, khoanh tay, tặc lưỡi.
“Nếu có ai nhìn thấy cảnh này, họ sẽ tưởng rằng cậu vừa bỏ rơi một đứa trẻ năm tuổi đấy.”
“Đó là cậu thấy vậy thôi.”
Phó hội trưởng lắc đầu nghe Jung Yi-heon phản bác.
“Người cũng đã thấy rồi thì nên chuẩn bị đi thôi. Các bang hội khác đang bắt đầu thắc mắc liệu chúng ta có đang trên đường không.”
Jung Yi-heon lắng nghe phó thủ lĩnh càu nhàu một lúc.
Sau đó anh ta nhìn về hướng chiếc xe buýt đã biến mất rồi hỏi.
“Bạn có nhớ những người trong Đội Sản xuất dược số 1 không?”
“Đội sản xuất số 1? Tôi có biết Lim cùng một vài nhà nghiên cứu.”
Phó hội trưởng nghiêng đầu như muốn hỏi sao tự dưng lại hỏi vậy.
“Có chuyện gì mà đột ngột hỏi thế. Cậu tính đánh trống lảng hả?”
Đôi mắt anh ta hơi nheo lại khi nhìn chằm chằm vào Jung Yi-heon.
Jung Yi-heon vừa đi vừa nói.
“Hôm nay có người tên Han Cha-soo đã nộp đơn xin đi hỗ trợ.”
“Han Cha Soo? Ai… A!”
Đôi mắt của Phó Hội trưởng mở to. Anh quay sang Jung Yi-heon như để xác nhận.
“Tên bốn mắt mà cậu luôn phàn nàn là cố tình va vào cậu trong căng tin à?”
"Ừ"
Hôm nay anh ta không đeo cái cặp kính xấu hoắc thường ngày.
“Để xem biểu hiện của anh ta thế nào.”
Jung Yi-heon lẩm bẩm, lấy ra quả cầu đỏ.
------------------------------------------------------------------
Xe buýt limousine dừng ở Yasan ngoại ô Seoul. Han Cha-soo tò mò nhìn ra ngoài và đi theo mọi người xuống xe buýt.
“Muốn đi làm tí sườn sau khi xong không?”
"Để lần sau đi. Hôm nay tôi phải về nhà. Mẹ tôi cứ mong nhớ mãi.”
Đó là một cuộc trò chuyện thoải mái và hài hòa.
Đội 1 vui vẻ cười đùa, bá vai bá cổ trông không chút căng thẳng.
Han Cha-soo, người đang thắc mắc tại sao họ thư thái thế, đã sớm nhận ra.
‘À, họ không biết.’
Cuộc đào thoát khỏi hầm ngục diễn ra khá bất ngờ.
Nó chưa bao giờ xảy ra trước đây. Không có gì lạ khi họ chủ quan.
Han Cha-soo chìm đắm trong suy nghĩ khi đứng đầu đoàn người di chuyển vào hầm ngục.
Baek-sun, người đến đội hỗ trợ, sánh bước liên tục hướng cuộc trò chuyện về phía anh nhưng anh không thể hiểu anh ta đang nói gì.
Han Cha-soo quyết định sẽ ra hỏi anh ta sau và quay đi. Phía trước anh nhìn thấy một thanh niên đang dẫn đầu một nhóm người.
Anh ta có thân hình cân đối,dáng người cao và gầy hơn anh trai mình một chút.
Anh ta là Thợ săn hạng A công kích hỏa hệ và là thủ lĩnh của nhóm đột kích hôm nay.
Tôi thậm chí còn định thử vận cùng anh ta vượt qua hầm ngục Frost Giant. Khả năng phòng thủ của người chỉ huy cuộc đột kích sẽ đáng tin cậy hơn so với phòng thủ của nhà sản xuất hạng B.
Nhưng tôi sớm từ bỏ kế hoạch đó.
‘Cứ nên yên lặng mà làm thôi.’
Suy cho cùng, mục tiêu là giữ thể diện chứ không phải dọn hầm ngục.
Một người chế tạo thuốc thậm chí còn chưa từng đi qua hầm ngục đột nhiên dự đoán tương lai và đưa ra cảnh báo.
Khác nào lậy ông tôi ở bụi này.
‘Sai một nước thôi là có thể bị buộc tội gián điệp như chơi.’
Ngay cả trong trường hợp ít tồi tệ hơn, thì mình vẫn có thể bị buộc tội là có một loại kỹ năng cảm ứng hoặc thu thập thông tin nào đó về hầm ngục theo cách này hay cách khác.
Như vậy sẽ phá hỏng mục tiêu rời đi và biến mất một cách lặng lẽ nhất có thể của Han Cha-soo.
Anh búng ngón mở kho đồ của mình.
Đủ loại thuốc thử đầy màu sắc hiện lên.
Nó nằm trong ngăn mà huấn luyện viên đã mang theo cùng Baek-sun.
Han Cha-soo lạnh lùng nhìn vào những lọ thuốc thử đầy màu sắc.
‘Bất kể tình huống nào thì mạng sống của Jung Seo-heon sẽ được đặt lên trên hết.’
Sau đó tôi có thể khăn gỏi ẻm đi.
Trong khi còn đang quyết tâm thực hiện kế hoạch, tôi đã đến được chân núi.
Ở giữa một khoảng đất trống, nơi đã được dọn đường trước, tôi có thể nhìn thấy cánh cổng rực sáng màu xanh lục.
‘Xanh lá, không phải cam, nên mình đoán họ không ngờ tới một cuộc bạo động.’
Có nhiều cách để đo mức độ nguy hiểm trong ngục tối, nhưng để đơn giản hóa người ta thường dùng màu sắc để phân biệt, có 3 màu chính.
Đỏ, vàng và xanh lá.
Màu xanh lá cây dành cho những hầm ngục có ít hoặc không có rủi ro quái tràn ra ngoài. Về cơ bản thì hầm ngục loại này khá an toàn.
Bùm!
Không lâu sau khi đến nơi, đội đầu tiên tiến vào Hầm ngục Frost Giant một cách suôn sẻ.
Đó là một hầm ngục quen thuộc với tôi nên tôi không quá lo lắng.
Chúng tôi băng qua những cánh đồng tuyết trắng, xuyên qua rừng cây lá kim để đến hang ổ của Frost Giant.
"Kia là gì?"
Lúc đầu tôi tưởng đó là một đỉnh núi nhô ra khỏi khu rừng lá kim.
Nhưng khi tai họ giật giật khi nghe được những tiếng thì thầm khe khẽ, họ nhận ra đó là một con quái vật.
Một con quái vật có thân hình to lớn, đôi mắt sáng rực có thể được nhìn thấy rõ ràng ngay cả từ khoảng cách xa như thế này.
"M* kiếp…!"
Cùng với tiếng chửi rủa của ai đó, một tiếng gầm lớn làm đau màng nhĩ của họ.
Kyauuuuu-!
Một đợt sóng âm chấn động không khí.
Một tên khổng lồ có bộ lông dày cao hơn ba mươi mét theo sát chúng tôi.
“Nhanh chạy mau.”
“Mọi người, lùi lại đi!”
Một trận động đất kéo đến làm rung chuyển mặt đất, mọi người đồng loạt chạy hướng lối ra.
Nhưng lối thoát của họ sớm bị chặn lại bởi một tấm chắn khổng lồ.
Vù vù-!
"Bão tuyết?"
Jeong Seo-heon nhìn lên và thấy một frost giant kỳ dị.
Nó đeo một chiếc vòng cổ có hình đầu lâu và cầm một cây trượng pha lê.
“Trong số chúng có pháp sư sao?!”
Với một tiếng rống kinh hoàng, cơn bão tuyết dữ dội thổi quét qua đoàn người.
“Argh!”
“Mọi người mau tránh!”
Argh-
Với một âm thanh xé toạc bầu không khí, tôi nghe thấy tiếng những khối băng sắc nhọn xuyên qua lớp áo giáp của những người khác.
[Pháp sư Frostgiant điên cuồng thi triển "Bão tuyết"]
[Cái lạnh đang bao trùm cơ thể bạn! ]
[Nhiệt độ cơ thể của bạn giảm xuống! ]
[Nhiệt độ cơ thể của bạn giảm xuống! ]
[Nhiệt độ cơ thể của bạn giảm xuống! ]
Dòng cảnh báo hiện lên trước mắt tôi.