Chương 2

Từ chức là lối thoát khả dĩ nhất.

Giờ cơ thể anh vẫn lành lặn chứng minh em trai nam chính chưa sao cả.

Nhưng những điều Han Cha-soo đã vẫn còn đó.

‘Lo việc nhà cửa trước đã.’

Dẫu cho phản diện có nhân cách vặn vẹo đến đâu, tôi cũng không thể lờ lớ lơ gia đình hắn được.

Anh cần liên lạc với họ, đề phòng trường hợp Han Cha-soo là chủ gia đình.

Nhưng không có dấu hiệu cho thấy có ai khác ngoài thân chủ ở đây.

Thay vào đó, tôi tìm thấy một cuốn nhật ký trong một căn phòng được bài trí như một phòng làm việc.

“Gan lớn ha.”

Tôi lật mở cuốn nhật ký.

Tên này biết mình không làm gì được Jung Yi-Heon thì quay sang soi mói người ta.

[12/12/23X5.

Lại nữa, Jung Yi-Heon lại xuất hiện tại căng tin của công ty. Hắn còn kéo theo cả một đám bợ đist nữa. Một kẻ dựa hơi cha mẹ thì làm được gì cho đời. Đúng là một lũ có mắt như mù.]

[15/5/23X5.

Tại sao tôi lại phải pha thuốc cho Jung Yi-Heon? Tại sao tôi lại phải phục vụ mấy tay cấp S ăn không ngồi rồi này!]

[22/8/23X6.

Hắn đúng là khó nhằn. Do tôi giảm hiệu quả thuốc ít hơn để tránh bị phát hiện chăng?

Nhưng mà, thấy hắn chật vật đúng là quang cảnh. Tôi mong hắn chết nơi đồng không mông quạnh để không ai có thể tìm thấy xác hắn.

Tôi sẽ điều chỉnh định lượng vào lần kế].

Còn bật mí kế hoạch luôn mới sợ.

Đây là những chi tiết ngoài cốt truyện.

“Nhưng hắn làm cách nào mà tuồn được thông tin ra bên ngoài?”

Hắn thậm chí còn bán thông tin nội bộ của Hiệp hội Thiên Linh.

Khi đọc đến trang cuối cùng, tôi siết chặt nắm tay.

[3 tháng 9 23X7.

Thằng c.hó. Tao sắp gϊếŧ được một tên frost giant thì mày lại bắt tao chuẩn bị một lố thuốc kháng băng, đ*t m* mày!

Tao còn không tính dùng hết đống hiện tại.

Trong khi mày ra trận với vô số kỹ năng và hiệu ứng đi kèm thì còn cần nhiều thuốc thế làm gì hả thằng gà].

Tôi lặng lẽ đóng cuốn nhật ký lại.

Sau đó tôi mở điện thoại ra và kiểm tra ngày tháng.

Thứ tư, ngày 4 tháng 9 năm 23X7.

“Là nhật ký của ngày hôm qua.”

Tôi không thể nhịn được cười.

Năm thứ ba, mùa thu, Hầm ngục Frostgiant.

Và cái thứ thuốc kháng băng đó.

Đều quy về một kết luận.

“M* nó, Han Cha-soo…!”

Tôi mới hồn xuyên được chưa đầy hai giờ, đã sắp được đem đi làm ví dụ trực quan tứ mã phanh thây rồi.

--------------------------------------------------------------

“Kính chào quý khách…”

“Thẻ đây, vui lòng thanh toán nhanh!”

“À, vâng…. của anh đây, cảm ơn quý khách!

"Tạm biệt!"

Hiệp hội Thiên Linh có mặt nhanh chóng bởi ai cũng không muốn thụt hậu, tiêu chuẩn đủ cao để khiến người ta phải thề thốt.

Đáng mừng là Han Cha-soo là Thợ săn hạng A. Anh chạy hai tầng cầu nhẹ như bưng tuy chậm chút.

"Cho tôi qua."

"Ờ, ừ...?"

Bất kể vì là hội lớn hay chỉ đơn giản không muốn đợi thang máy, thì cũng có khá nhiều Thợ săn sử dụng cầu thang bộ như tôi.

Một vài người trong số họ quay lại trố mắt nhìn tôi, nhưng tôi không để tâm đến họ.

Tôi phải tham gia vào đội đột kích ngay.

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với hội trưởng trong taxi trên đường đến đây.

-Gì vậy? Anh Han Cha-soo, có việc gì sao? Anh đâu cần gọi… thuốc kháng băng? Tôi ưu tiên đưa hết cho đội tác chiến tối qua rồi. Sao thế, có vấn đề gì à?

Ngay khi nghe thấy điều đó, mặt tôi cắt không còn một giọt máu.

Thu hồi thuốc không kịp rồi vì chúng đã được giao cho đội tác chiến.

Nó đã được chế tạo và kiểm tra bởi đội ngũ sản xuất. Tôi thậm chí còn không có nguồn thay thế.

Giờ sao?

Phương án một, viện cớ lấp liếʍ.

"Bài trừ".

Chính đôi tay này đã đóng dấu báo cáo sản xuất và tem kiểm tra. Sẽ không ai tin tôi nếu tôi nói đó là sai sót.

Cố bào chữa thì bị kỷ luật, làm sai sẽ bị điều tra và tống vào tù.

Phương án hai thì đơn giản.Vờ như không biết, từ chức, tẩu vi thượng sách.

Tuy nhiên, trướng ngại là hạng S dẫn đầu bang hội top 10 cả nước. Có trốn đâu thì tôi chắc chắn sẽ bị bắt lại và bị lôi về hành hình. Cuối cùng, tôi chỉ còn lại một lựa chọn.

BANG!

Thành viên đội Chiến lược 1 đứng ở bàn làm việc ngước đôi mắt tròn xoe nhìn tôi.

“Hô, hôm nay… Ha. Đội đột kích Frost, Giant! Đội 2, nhận, hỗ trợ…! Đã có mặt.”

Lao vào đầm rồng hang hổ cứu người.

--------------------------------------------------

Baek-sun, thành viên của Đội 1 trong cuộc đột kích hầm ngục của Hiệp hội Thiên Linh, ỉu xìu từ sáng tới giờ.

Còn không phải do hội trưởng sẽ không đích thân tới tham gia chiến dịch lần này.

Anh ta có thể làm gì khi cổng cấp 1 đột ngột mở ở Jeju chứ?

Baek-sun sẵn sàng đóng gói lãnh đạo hội đến Jeju, dù chỉ là để mua vé máy bay đến hòn đảo này đã đặt vào cuối tuần sau.

Thứ duy nhất anh ta phàn này là người em đã được gửi đến thay vì hội trưởng, và anh ấy bị buộc phải vào ngục tối cùng người này.

"Hở".

“Nếu cậu là hội trưởng, tôi sẽ không ngại giảm một nửa nhân số ở đây.

Với việc cấp S bi thay bằng A, việc củng cố vật lực là thiết yếu.

Anh thở dài nặng nề và soạn một email cho nhóm điều chế thuốc thứ ba, yêu cầu họ gửi cho anh bất kỳ lọ thuốc dư thừa nào họ có.

Ngay lúc đó.

Có tiếng bước chân vội vã, dồn dập vang đến.

“Ế!”

"Hộc, hộc...."

Người đàn ông hụt hơi suýt ngã xuống sàn, nắm lấy vách ngăn chống người dậy.

Trông anh ta hư thoát đến nỗi Baek-sun quên cả giận.

Anh ta thở dốc, gáy còn ướt đẫm mồ hôi.

“Chỗ ta có người thế này à?”

Bầu không khí nặng nề bao trùm, Baek-sun nghểnh cổ lên, người kia cũng theo đó ngẩng dầu.

Anh ta có nước da tráng nhợt và đôi mắt có xám mờ.

Mái tóc đen đẫm mồ hôi của anh gần như không che đi được đôi mắt.

"Ha, haa...".

Anh ta trông như một con búp bê sứ mong manh, dễ vỡ vậy. Baek-sun quét mắt đánh giá.

“H, hôm nay…hộc. Frost, đội tấn công Frost giant, đội hỗ trợ, đã tiếp nhận…! Tôi được cử tới giúp đỡ.”

Người đàn ông đã chạy thấm mệt nói với anh ta từng lời đứt quãng.

Những có những từ khóa khiến Baek-sun chú ý.

"Hở? Đơn xin hỗ trợ? À! Phải rồi"

Tối hôm qua, anh ta đã gửi email cho tất cả nhân viên yêu cầu họ đăng ký vào nhóm hỗ trợ.

Đó là một email mang tính bắt buộc được gửi đi mỗi khi đội đột kích ra chiến trường, nhưng thực tế có rất ít người chịu tham gia.

Vừa thấy có tiếp viện, khuôn mặt của Baek-sun lập tức sáng bừng lên.

"Nhưng anh đến từ bộ phận nào…."

“À”

Người kia hắng giọng và giơ thẻ của mình ra.

“Tôi đến từ Đội chế thuốc số 1.”

Nhìn Baek-sun đang ngạc nhiên, Han Cha-soo cố nở nụ cười thân thiện.

-------------------------------------------------------------------------------------

"Cảm ơn anh".

“Không, không sao đâu, tôi mới là người nên biết ơn, không có nhiều người thực sự đến gặp tôi sau khi nhận được email xin tiếp viện.”

"Có chuyện như vậy?"

Han Cha-soo đảo từ chiếc hộp trên tay lên nhìn Baek-sun với ánh mắt dò hỏi.

Đôi đồng tử vàng nhạt lấp ló dưới mái tóc màu be nhìn lại anh.

“Anh không biết?”

“Ừm…. Tôi biết là không có nhiều người nộp đơn vào đội hỗ trợ, nhưng tôi không biết lượng người tình nguyện lại thiếu đến thế."

Han Cha-soo nhún vai.

Anh ta sánh vai cùng Baek-sun về phía khu huấn luyện Đông Bắc của Hiệp hội Thiên Linh.

”Cũng không lạ, đội đột kích thường có nguyên một đội hỗ trợ riêng rồi.”

Baek-sun nhỏ giọng thủ thỉ. Han Cha-soo im lặng gật đầu đồng ý.

‘Thật may mình gặp đúng người thích nói chuyện.’

Cuộc trò chuyện với Baek-sun cung cấp cho anh nhiều thông tin hữu ích.

“Vì thế hôm rồi đội quản lý thiết bị và đội sản xuất đã cãi nhau to. Thiệt tình, họ có còn là đám nhóc hỉ mũi chưa sạch trong mấy bộ phim tình cảm học đường nữa đâu.”

“Hô.”

Baek-sun thậm chí còn không ngừng nói cả khi theo anh đến Đội chế thuốc só 1.

Nhờ vậy, Han Cha-soo đã có cái nhìn sơ bộ về cách hoạt động bên trong Thiên Linh Hội.

‘Mình nên trò chuyện với anh ta nhiều hơn trước khi rời đi.’

So với kịch bản khi mà bạn không có bất cứ ký ức nào của chủ thể mình nhập vào, thì ít nhất hiện trạng của tôi bây giờ cũng coi như khá.

‘Khởi đầu không tệ lắm.’

Han Cha-soo nghĩ, nhìn xuống Baek-sun đang trò chuyện bên cạnh mình.

"Thậm chí mình còn gặp may ấy chứ".

Phải đến khi cúp máy với hội trưởng, anh mới nhận ra mình cần một sự hỗ trợ mỗi khi cả đội ra trận nên xem qua điện thoại xem có thể giúp được gì nữa không.

Nó đã được nhắc đến vài lần trong truyện, nhưng tôi đã quên mất nó vì nó không quan trọng.

‘Tạ ơn trời.’

Nếu họ không tìm kiếm tiếp viện, tôi sẽ buộc phải lén bám theo họ.

Tôi hy vọng bản thân tránh được toàn bộ địa ngục trần gian mà nguyên chủ trải qua trong cốt truyện.

“Tôi có thể không bằng anh, nhưng tôi cũng là một healer, mặc dù tôi cũng không mong mình được gọi đến.”

Han Cha-soo nghiêng đầu trước giọng nói cáu kỉnh của Baek-sun.

“Tôi tưởng cậu là nhân viên văn phòng, nhưng hóa ra không phải.”

“À, tôi vốn thường ở văn phòng. Hôm nay cũng là đột xuất mới bị gọi tham ra chiến dịch.”

Han Cha-soo vuốt cằm trong khi Baek-sun thở dài.

‘Một healer đột ngột được điều đến.’

Anh dường như nghĩ đến điều gì đó, nhưng Baek-sun đã giơ tay và chỉ sang một bên.

"Đằng kia là huấn luyện viên khu Đông Bắc. Đó là nơi tập trung phần lớn thành viên đội đột kích số 1 lúc này.”

Tôi đã có thể cảm được ngay bầu không khí rôm rả.

Khi Han Cha-soo thận trọng nhìn vào phòng tập, đúng lúc một giọng nói lọt vào tai anh.

“Sao người của khoa dược lại ở đây?"

Giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy uy nghiêm. Han Cha-soo từ từ nhìn lên.

Người đàn ông bất ngờ xuất hiện đang nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt hà khắc.

Giật mình, anh nhanh chóng quan sát kẻ đối nghịch này.

Anh ta là một người đàn ông lịch thiệp, điển trai với mái tóc đen gọn gàng và đôi mắt đỏ rực.

“Hội trưởng!”

Baek-sun thốt lên.

Chỉ lúc đó Han Cha-soo mới nhận ra người đàn ông đứng trước mắt mình là ai.

Jung Yiheon. Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này, và là người trao tấm vé tới địa ngục cho anh trong tương lai không xa.