Dòng sông ở ngoại ô phía đông Việt Quốc, trong góc hẻo lánh không người, con hào yên bình dần dần xuất hiện từng gợn sóng nhỏ.
Những gợn sóng dần dần lan ra, từ từ hình thành một vòng xoáy dưới đáy nước.
Âm thanh "rầm ào ào" nhẹ nhàng vang lên, bọt nước bắn tung tóe, một gương mặt diễm lệ từ dưới nước xuất hiện đầu tiên, ngay sau đó là cả thân thể, cuối cùng giống như bị người khác đẩy ra, vẽ lên một đường parabol rồi rơi xuống bên cạnh bờ sông.
"Trời ạ, bà xã, gần đây có phải em ăn nhiều quá không, sao lại nặng như vậy!"
Trong nước lại nổi lên một người khác, đôi mắt màu đỏ phối với khuôn mặt tuyệt mỹ, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể rơi vào đôi mắt đó, nhưng Đế Tân đã nhìn anh hơn mười năm, tỏ vẻ bản thân đã miễn dịch từ lâu.
"Anh Ðát Kỷ, anh nói bậy rồi, người ta mới không có tăng cân chỉ là ngực to hơn thôi." Đế Tân vừa vắt nước vừa lén cười.
Ðát Kỷ ngoi lên khỏi mặt nước, thấy Đế Tân ngốc nghếch đứng một bên vắt nước, anh liền tiện tay làm một pháp thuật nhỏ trực tiếp làm khô quần áo của cả hai.
"Tân Nhi ngốc, em quên vi phu biết dùng pháp thuật rồi sao?" Ðát Kỷ cười hỏi.
Đế Tân sửng sốt một chút, sau đó cô mới phản ứng lại, nhưng cô sẽ không thừa nhận mình đã quên, chỉ nói: "Em tưởng anh Ðát Kỷ vẫn chưa khỏe hẳn."
"Đúng là vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng làm một pháp thuật nhỏ cũng không có vấn đề gì." Ðát Kỷ vừa nói vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh, thấy hai vợ chồng họ đang đứng bên cạnh bờ sông, đối diện chính là bức tường thành, bên phải là một cây cầu, bên trên đang có rất nhiều người đi lại.
Nhìn quần áo và cách ăn mặc không giống hiện đại, nhưng quần áo này lại rất giống thời nhà Thương. Hai vợ chồng sửa sang lại một chút rồi nắm tay nhau đi về phía cây cầu.
Càng đến gần, hai vợ chồng Đế Tân càng cảm thấy kỳ quái, tại sao những người đi đường này đều kì lạ như vậy?
Phụ nữ có ngực thì mặc quần áo đàn ông, dáng vẻ cường tráng, gương mặt thô kệch, hai luồng nhũ trước mặt rung lắc như sóng lớn muốn bắn ra ngoài.
Quần lụa hoa mỏng vốn dĩ dành cho phụ nữ mặc, nhưng chúng lại được mặc trên người những người đàn ông ngực phẳng, có yết hầu.
Họ vươn tay như đóa hoa lan vung khăn, dáng người mảnh khảnh, cao gầy, chân nhỏ giấu dưới váy mang giày thêu hoa. Lúc họ nhìn thấy phụ nữ còn đỏ mặt xấu hổ, nâng khăn tay lên che mặt, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn những người phụ nữ đó.
Hai vợ chồng Đế Tân vừa đi tới thì phát hiện một đám phụ nữ thân hình cao lớn đang dần vây quanh họ, chặn hết đường đi của hai người.
"Ôi, hai vị tiểu gia này đi đâu đây? Cô đơn sao, muốn đi tìm ai vậy?" Một người phụ nữ mặt chữ điền nở nụ cười đáng khinh hỏi.
Những người phụ nữ còn lại quét ánh mắt trần trụi nhìn lướt qua cơ thể Đế Tân và Ðát Kỷ, thỉnh thoảng lại nở nụ cười đáng khinh, chắc hẳn trong lòng họ đều đang nghĩ về những chuyện hạ lưu đó.
Bên cạnh vốn dĩ đã rất ít đàn ông, họ vừa thấy trường hợp này, sắc mặt đều tái mét vì sợ hãi, dưới sự che chắn của tôi tớ đều lần lượt rời khỏi khu vực nguy hiểm này.
Nhưng cũng có một người đàn ông can đảm đứng sau nhóm gia đinh nữ, liếc mắt đánh giá trang phục của hai vợ chồng Đế Tân, thỉnh thoảng chế nhạo nói:
"Dám lộ tay lộ chân trần, dung mạo lớn lên còn mềm mại thanh tú như vậy, đây là đang cố ý đi câu dẫn nữ tử.."
Bên cạnh anh ta còn có một tiểu thư đồng, thấy Đế Tân mặc áo ngắn tay thêm quần đùi ngắn cũn cỡn, oán hận mà nhổ một bãi nước bọt xuống đất: "Phi! Đồ hồ ly tinh thối tha, đồ không biết xấu hổ, nhiều nữ tử nhìn như vậy mà mặt cũng không đỏ, sợ là đã quen làm những thứ gì đó rồi!"
Lời mắng này có chút khó nghe, người đàn ông nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, hiển nhiên trong lòng anh ta cũng đồng ý với câu nói của thư đồng.
Mà hai vợ chồng Đế Tân đang bị một nhóm phụ nữ vây quanh, bị đàn ông mắng chửi, vẻ mặt hoàn toàn ngơ ngác.
Cái gì mà hai người đàn ông? Hai vợ chồng cô cùng giới tính từ khi nào!