- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Là Nữ Trụ Vương
- Chương 52: Chị Đào có thiếu vật trang sức trên chân không
Tôi Là Nữ Trụ Vương
Chương 52: Chị Đào có thiếu vật trang sức trên chân không
Bước vào chung cư, hai vợ chồng Đế Tân lập tức đi lên lầu hai, đi tới đi lui trước cửa phòng của người họ Đào nào đó, không dám gõ cửa.
Hai vợ chồng bọn họ nhận đơn hàng của Hắc Vô thường số một, khổ nỗi bản thân hai người vốn dĩ không phải kẻ đòi nợ thật sự, bọn họ căn bản không có cách đi đến thế giới khác.
Nhưng bản thân khoác lác, bản thân làm đến chết, cũng phải chịu. Vì vậy, hai người lập tức nghĩ đến vị đại lão ở chung cư lầu hai, chị Đào Bảo.
Đế Tân đi qua đi lại, muốn vươn tay gõ cửa mấy lần, rồi lại rút về.
Đát Kỷ thấy bộ dạng sợ hãi rụt rè kia của cô, bất đắc dĩ thở dài: “Vẫn là để ông xã làm cho, em chờ ở một bên đi.”
“Được!” Đế Tân trả lời vô cùng nhanh chóng, ngoan ngoãn đứng trước cửa phòng, cười tủm tỉm nhìn Đát Kỷ.
Đát Kỷ đi đến cạnh cửa, vươn tay đang định gõ cửa, bất thình lình nghe thấy một giọng nữ vang lên ở sau lưng, sợ đến mức trái tim đều lỡ nửa nhịp.
“Hai người lén lút đứng trước cửa nhà tôi làm gì?” Đào Bảo bước ra từ cửa cầu thang, đánh giá hai vợ chồng Đế Tân từ trên xuống dưới.
“Ha ha ha ha.” Đế Tân cười gượng hai tiếng, nâng chân bước đến trước mặt của Đát Kỷ, bảo vệ người đàn ông của mình không bị tổn thương.
Đào Bảo nhìn thấy động tác của Đế Tân, tấm tắc hai tiếng, cười nhạo nói: “Làm sao vậy, sợ tôi đánh người đàn ông của cô sao, hay trong mắt cô tôi chính là người phụ nữ đanh đá như vậy?”
Đế Tân nhanh chóng lắc đầu: “Không phải, chỉ là Đát Kỷ ca ca ăn nói vụng về, không biết nói chuyện, lúc này tôi mới tiến lên trước, muốn giải thích rõ cho cô nghe.”
“Nga, vậy cô giải thích cho tôi nghe thử xem vì sao hai người lại đứng trước cửa phòng của tôi, còn bộ dáng lén lén lút lút.” Đào Bảo khoanh cánh tay đứng tại chỗ, khóe môi mỉm cười, bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Đế Tân cười trấn an Đát Kỷ trước, sau đó xấu hổ cười, rồi mới nói: “Việc này, sự tình là như thế này, vì kiếm sống, tôi với chồng tôi cùng nhau mở một cửa hàng online ở trên mạng.”
“Ừ, việc này khá tốt, có vấn đề gì sao?” Đào Bảo gật đầu cười hỏi.
“Là như thế này, bởi vì một cái sai sót không biết tên, địa chỉ của trang web xảy ra một chút xíu thay đổi, bị đăng lên trên…mạng nội bộ của Địa phủ…”
Đào Bảo tiếp tục gật đầu: “Đây là hiện tượng rất bình thường, chung cư Hỗn Loạn có thể nối liền với các thế giới khác, loại sai sót như vậy thường xuyên xảy ra, lần sau trước khi đăng lên, chú ý sửa đổi thì tốt rồi.”
“Bởi vì đăng lên mạng của Địa phủ, cho nên đơn hàng mà chúng tôi nhận đều là đơn hàng đến từ Địa phủ, hôm nay đúng lúc nhận được một đơn hàng không có cách nào cự tuyệt, muốn vợ chồng chúng tôi đi đến một thế giới khác, mà tôi cùng với ông xã vốn dĩ không thể xuyên qua thế giới khác, cho nên…”
Đế Tân xoa tay, ngượng ngùng nói: “Cho nên, muốn nhờ chị Đào cô giúp một tay, cô xem cô có thể đưa chúng tôi đi đến thế giới đó có được hay không?”
“Được rồi, rốt cuộc tôi đã nghe hiểu, muốn đi đến thế giới khác phải không?”
“Đúng vậy!” Hai vợ chồng Đế Tân đồng thời gật đầu, mắt trông mong nhìn Đào Bảo.
Đào Bảo cười nhẹ, vươn bàn tay, ngón tay cái không ngừng cọ xát với ngón trỏ, nhàn nhạt nói: “Mọi người đều biết, tôi chưa bao giờ làm việc không công.”
“Hiểu mà.” Đế Tân cười nịnh nọt, duỗi tay vỗ vào người Đát Kỷ một cái, Đát Kỷ hiểu ý, tiến lên trước nói: “Sau khi hoàn thành có thể cho cô năm vạn.”
Đào Bảo cười không nói, Đát Kỷ nhíu mày, vẻ mặt đau đớn nói: “Bảy vạn!”
Đào Bảo vẫn không dao động, Đế Tân thấy thế sốt ruột, dậm chân một cái thật mạnh, quát: “Mười vạn!”
“Thành giao!” Đào Bảo vui tươi hớn hở vỗ tay một cái, lấy ra một miếng lệnh bài đưa cho Đát Kỷ: “Lệnh bài xuyên qua các thế giới, nhập tọa độ thế giới bằng giọng nói là được, nhớ gửi tiền vào tài khoản của tôi, cô biết số tài khoản rồi, đừng nghĩ quịt, nếu không không về được cũng đừng trách tôi.”
Đào Bảo nói xong, lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, huýt sáo bước vào nhà.
Đế Tân cùng Đát Kỷ nhìn đối phương, lại nhìn lệnh bài ở trong tay, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Bọn họ đau cũng vui sướиɠ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Là Nữ Trụ Vương
- Chương 52: Chị Đào có thiếu vật trang sức trên chân không