Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Hôm qua do có hứng thú với các đồ đạc trong nhà, lại xem Hoàn Châu Cách Cách cả một đêm, hôm nay đến 12 giờ trưa Đế Tân mới ngủ dậy.
Thức dậy với hai con mắt gấu trúc, Đế Tân không thuần thục thay chiếc áo ngủ màu đỏ rộng thùng thình mà Kinh Kha cung cấp cho.
Mái tóc đen nhánh dài từ đầu đến eo, cộng thêm thân hình tinh xảo, lại càng thêm nổi bật trong bộ đồ ngủ đỏ, Trụ Vương bá khí uy vũ ngày trước đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, uốn tóc xoăn lên, Đế Tân soi gương mặt xinh đẹp, tâm tình cực kì vui vẻ mở cửa phòng chuẩn bị xuống lầu xem xem cái thế kỉ 21 này như thế nào, thuận tiện giải quyết luôn bữa trưa.
Thế nhưng, vừa mở cửa phòng, Đế Tân lại ngây ngốc.
Cô gái đứng trước cửa phòng này là ai?
“A, chính là người này, vừa mới đến đó.”
Âm thanh này rất thánh thót, Đế Tân đã nhớ ra chính là Tề Bảo Ngọc lầu ba hôm qua đánh nhau.
“Chư vị là...?” Đế Tân đếm thấy có bốn cô gái đang đứng trước cửa phòng, không hiểu các cô đến đây có việc gì.
Mọi người đứng hai bên nhường đường cho một người đeo khẩu trang, đầu đội khăn vải đang cầm chổi quét tới.
“Phối hợp một chút đi nào, giơ cái chân lên, này Hạng Vũ oppa, làm ơn xê cái chân dài của ngài ra một chút.”
Theo cùng với âm thanh đó, một người mặc quần áo da đen đã tránh ra chỗ khác, nghiêng người dựa vào vách tường, tầm mắt vẫn không rời khỏi Đế Tân.
“Phạm Đoàn Đoàn, bây giờ đã là 12 giờ rồi, sao giờ mới quét dọn vệ sinh vậy?” Một cô gái mặc áo màu xanh nước biển tò mò hỏi.
Phạm Đoàn Đoàn đang cúi đầu quét nhà ngẩng đầu lên nói:
“Ai, hôm qua cùng với mấy tên đại thần của Hán Vũ Đế đánh mạt chược, lại thua tiếp, vì vậy....” Nói đến đây hai mắt Phạm Đoàn Đoàn sáng lên, nhìn Chu Doãn Văn nói:
“Chu Doãn Văn, Chu tổng biên, cho tôi mượn chút tiền đi?”
“Cút, cút, cút, cút ra chỗ khác.” Giả Bảo Ngọc tiến lên kéo Phạm Đoàn Đoàn ra chỗ khác, ngẩng đầu nhìn Đế Tân vẫn đang hoang mang đứng ở cửa.
“Này, người mới đến, họ tên, nghề nghiệp, số đo ba vòng, báo tất cả lên đây cho bản công tử biết.”
Đế Tân kinh ngạc nhìn Giả Bảo Ngọc cao tới vai mình nói, “Cơ thể của hai người đổi lại rồi à?”
“Khụ khụ”, Hạng Vũ đứng ở bên cửa ho lên hai tiếng, nhìn Đế Tân, “Báo số đo ba vòng lên đây!”
Thấy thế địch mạnh ta yếu, Đế Tân phải thành thực trả lời: “Tôi là Trụ Vương của Đại Thương, Đế Tân, cô là ai?”
Đế Tân? Đậu xanh!
Bốn người Hạng Vũ nhìn nhau, lai lịch của cô gái này thật không nhỏ!
Sau khi nhanh chóng giao lưu bằng ánh mắt, người có tính cách tốt nhất là Chu Doãn Văn bị đẩy ra trước.
Nhìn ba người Hạng Vũ đang đứng phía sau và Phạm Đoàn Đoàn đang dựa vào vách tường nghe trộm, Chu Doãn Văn nhếch miệng cười toe toét:
“Xin chào Trụ Vương, tôi là Kiến Văn Đế Chu Doãn Văn, cô có thể gọi ta là Tiểu Văn, hai người chưa thành niên đứng cạnh tôi là Tề Bảo Ngọc và Giả Bảo Ngọc, người đang nghe trộm ở góc tường kia là Phạm Đoàn Đoàn, cô ấy là một nữ thái giám.”
Tầm mắt lại chuyển về phía Hạng Vũ đang dựa vào cửa, Chu Doãn Văn cười nói: “Người đang chết đứng ở cửa kia là Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, hơi có khuynh hướng bạo lực.”
Năm người nhất tề đứng đó cười: “Chào mừng gia nhập chung cư Hỗn Loạn!”
“Hoan nghênh, hoan nghênh, hahaha...” Đế Tân hoàn toàn ngơ luôn, đây toàn cái gì mà Kiến Văn Đế, nữ thái giám của Tây Sở Bá Vương, nghe có vẻ rất lợi hại.
Nhưng mà, Đế Tân hoàn toàn chẳng nhận ra ai cả.
Đát Kỉ ca ca chàng mau tới đây nhanh, người ta đang rất sợ hãi đó.
Chào hỏi xong, mấy người Hạng Vũ tự cho rằng là đã quen biết nhau hết rồi, mà đối với người quen thì không phải che giấu thiên tính làm gì cả.
Đế Tân bị năm người vây xung quanh.
Hạng Vũ: Em gái, trước tiên hãy báo số đo ba vòng trước đã.
Chu Doãn Văn: Chị à, chúng ta đều đã từng làm qua hoàng đế, sau này thường xuyên ghé qua thăm hỏi nha.
Giả Bảo Ngọc và Tề Bảo Ngọc: Đại Vương ngài thật sự móc hết ruột gan ra sao?
Phạm Đoàn Đoàn: Lúc nào cùng nhau đánh mạt chược đi.
Đế Tân: Đát Kỉ ca ca, nơi này thật đáng sợ,
Cô muốn quay về Đại Thương!
==============
EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN