Chương 36: Chuyện đêm khách sạn

Editor: Quy Lãng

Beta-er: Tan Tan

Đỡ lấy ánh mắt lạnh lẽo của bà chủ ở phía sau, đám người Đế Tân cuối cùng cũng có một bữa ăn no nê.

Khi ăn uống xong, ngoài trời đã tối, họ lại mệt mỏi.

“Tiểu Hồng, lại đây.” Đế Tân vẫy tay với bảy đóa hoa đang ngồi ở bàn đối diện.

Hoa hồng bày ra gương mặt tươi cười nhảy xuống bàn, chạy về phía Đế Tân: "Chị, chị gọi em có chuyện gì?"

Đế Tân nhìn về phía bả chủ có vẻ mặt kỳ quái đang dựa vào tay vịn cầu thang, dặn dò hoa hồng: "Đi hỏi bà chủ kia một chút, chúng ta muốn thuê phòng ở đây, giá một đêm là bao nhiêu."

“Vâng ạ!” Hoa hồng hào hứng đáp lời, lon ton chạy đến bên cạnh bà chủ.

Nhìn thấy nhóc con này lại chạy lại, vẻ mặt bà chủ nhìn rất khó coi, hung ác hỏi: "Các người lại muốn làm gì?"

“Dì ơi, các chị của tôi buồn ngủ rồi, làm phiền dì chuẩn bị cho họ mấy căn phòng, nếu không chuẩn bị, hậu quả dì cũng biết rồi đó ~" Hoa hồng nghịch ngợm chớp chớp mắt, sau đó nhảy nhót quay về báo lại cho Đế Tân.

Sau đó, nhóm người Đế Tân vẻ mặt xấu hổ đi lên dãy phòng trên lầu theo lời mời "nhiệt tình" của bà chủ.

“Tất cả có bốn cái giường, các người tự xử lý đi.” Bà chủ chịu đựng cơn tức giận bỏ lại câu này rồi rời đi.

Bà chủ vừa rời đi, trong phòng lập tức liền diễn ra một màn tranh giường, vợ chồng Đế Tân cùng Ðát Kỷ nhanh chân nhanh tay, đi trước chiếm một giường, sau đó là Ngộ Không một mình chiếm một giường, còn lại đám người Kinh Kha chỉ có thể hai người một giường.

Bảy đóa hoa đứng cạnh cửa, vô cùng đáng thương hỏi: "Chúng em ngủ ở đâu?"

Hai vợ chồng Đế Tân, Ðát Kỷ: "Tự ngủ dưới đất đi!"

Kiến Văn tâm trạng vui vẻ, ôm một cái chăn bông dư trải lên mặt đất, cười nói: "Nằm tạm đi, đợi khi nào tìm được viên Long Châu đầu tiên, các em đưa bọn chị trở về, đến lúc đó chị sẽ mời các em ngủ trên giường lớn của chị."

Nhìn chiếc chăn bông trải cạnh cửa, hoa hồng có chút mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, bé quyết định sẽ không làm hại người chị tốt này, về phần những phần tử xấu khác thì... Hừ!

Giường là một dãy, nhưng vách ngăn không phải là tường mà là vải xô, cho nên, đám người Đế Tân nằm trên giường bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

"Đầu tiên, chúng ta phải tìm được Long Châu rồi mới nghĩ đến chuyện quay trở về. Hiện tại chúng ta cũng coi như có chút lộ phí, tạm thời có thể xoay sở được một thời gian ngắn, chỉ là, chúng ta nên đi đâu tìm Long Châu đây?" Kiến Văn hỏi.

Đế Tân liếc mắt nhìn bảy đứa nhỏ trong phòng: "Vậy phải xem những đứa nhỏ này rồi, nếu không có chúng, chúng ta cũng sẽ không lưu lạc đến nước này."

Trong giọng điệu của Đế Tân ẩn chứa rất nhiều oán hận.

Ngộ Không nằm trên giường vắt chéo hai chân, nhàn nhạt nói: "Lão Tôn ta đây thì không sao cả, chỉ xem như đi du lịch, chỉ là, ta còn phải trở về thiên đình phục mệnh, này thật đúng là sầu chết lão Tôn ta rồi. "

"Này, chị nói này, bảy đứa nhóc mấy đứa cũng nói gì đi. Bọn chị đi tới đây hy sinh nhiều như vậy, rốt cuộc mấy đứa muốn làm gì thì nói đi, làm sớm về nhà sớm." Doanh Chính cau mày nghiêm túc nói.

Cô như vậy là đã thỏa hiệp lắm rồi, cơn giận đi qua, cô cũng không thể trút giận lên bảy đứa nhỏ này được.

Nhìn thái độ của mọi người đối với nhóm mình đều thay đổi lớn, bảy đóa hoa đưa mắt nhìn nhau, ông nội được cứu rồi!

Hoa hồng đứng dậy, cô bé nói: "Long Châu trong bụng rồng, chúng ta phải tìm được con rồng ở đây, gϊếŧ chết nó, lấy Long Châu trong bụng nó ra, sau đó chúng em mới có thể mở ra cánh cửa thời không một lần nữa. "

“Chậc chậc chậc, rồng sao, mấy người phàm như chúng ta làm sao có thể gϊếŧ được.” Kinh Kha giật mình nói, cô đã lớn như vậy, lần ám sát duy nhất của cô còn bị người ta chém ngang lưng, còn đi gϊếŧ rồng? Đi chịu chết sao.

Tuy nhiên, sau khi Kinh Kha nói xong những lời này, cả căn phòng đều rơi vào im lặng.

“Có chuyện gì vậy?” Kinh Kha không hiểu gì.

Đế Tân không khỏi thở dài: "Em gái Kinh Kha, em cũng không nhìn xem đám nhóc bọn đó đang nhìn ai, người ta nhìn em sao? Người ta là đang nhìn Không Không cùng anh Ðát Kỷ nhà tôi đó có được không."

Kinh Kha: Không ai đấm vừa xoa như vậy, thần tiên thì hay lắm sao, đại yêu thì giỏi lắm sao, huhuhu...

Bảy đóa hoa nhìn về phía Kinh Kha, đồng loạt lắc đầu: Đứa bé đáng thương.

Doanh Chính che miệng cười khúc khích: Đáng đời, người ngay cả cô còn không thể gϊếŧ được, vậy mà còn ảo tưởng đi gϊếŧ rồng.

Đế Tân, Ngộ Không và những người khác: ( chống cằm ) vì Kinh Kha mặc niệm một giây.

=====

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN