Editor: Quỳnh Lê
Beta: Tuyết Phi Ly
“Keng keng keng!”
“Các vị đi qua tuyệt đối không nên bỏ lỡ! Lại đây xem một chút!”
Ở một góc phố nào đó của thành phố Cesar như cũ, bảy người Đế Tân sau khi suy tính trước sau, vẫn không đủ can đảm ăn mấy đóa hoa, vì thế hành động theo phương án bán nghệ xin ăn do Kinh Kha từng có kinh nghiệm bán nghệ đưa ra.
Phương án cụ thể như sau:
Nhóm của Đế Tân và Đát Kỷ phụ trách đáng yêu lôi kéo người qua đường, bởi vì vợ chồng hai người vừa lúc thích hợp tỏ vẻ đáng yêu, chỉ đơn giản như vậy.
Kiến Văn phụ trách khua chiêng gõ trống, làm không khí trở nên náo nhiệt, bởi vì cô đã từng làm MC, có kinh nghiệm.
“Nhưng nơi này một không có chiêng, hai không có trống, tôi gõ bằng cái gì?” Kiến Văn buông tay, tỏ vẻ bản thân cũng rất bất đắc dĩ.
Kinh Kha bày tỏ việc này không phải là vấn đề, đi đến trước mặt bảy đóa hoa, chống nạnh uy hϊếp nói: “Bảy đứa bí đao lùn này lựa chọn tự mình biến thành chiêng với trống, hay là lựa chọn làm đồ ăn cho bản đại hiệp lót bụng đây?”
Bảy đóa hoa vội vàng không ngừng cùng nhau kêu lên: “Chúng con có thể biến thành chiêng trống!”
Tiếng nói vừa dứt, lo lắng sẽ thật sự bị Kinh Kha ăn, nhanh chóng nắm tay cùng nhau biến thành sáu cái chiêng sáu màu, chỉ riêng hoa hồng biến thành cây dùi.
Kinh Kha đắc ý cầm cái chiêng trên mặt đất lên, ném cho Kiến Văn: “Đây, chiêng của cô.”
Tiếp tục sắp xếp:
Phạm Đoàn Đoàn mò mẫm học được một ít kỹ thuật, có thể một mình biểu diễn ảo thuật thay đổi vật còn sống.
Còn Ngộ Không, 72 phép biến hóa toàn năng cừ khôi, phun lửa, nuốt kiếm, xiếc đi dây gì đó, tùy tâm trạng mà phát huy là tốt rồi.
Doanh Chính thì miệng mồm lưu loát, tới hiện trường thuyết minh cũng rất tốt.
Còn về bản thân Kinh Kha cô, cô lựa chọn phối hợp với Ngộ Không.
Sắp xếp tất cả các nhân viên xong, bảy người chậm rãi xuất phát đi về phía đường lớn, chọn vị trí có lưu lượng người qua lại nhiều, sau đó bắt đầu.
Bảy người đứng tản ra, đã hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò, Kiến Văn rèn sắt khi còn nóng, một tràng tiếng chiêng dày đặc vang lên.
“Keng keng keng!”
“Tục ngữ nói, ở nhà dựa cha mẹ, ra ngoài dựa bạn bè, các vị hương thân phụ lão, mấy người chúng tôi là người mới đến, trên đường đi ngang qua nơi này, đáng tiếc lộ phí đã dùng hết, đành phải biểu diễn tại đây, mời mọi người có tiền thì ủng hộ tiền, không có tiền thì ủng hộ bằng các tràng pháo tay.”
Một đoạn mở đầu như vậy, từ trước đến nay người dân trong thành Cesar chưa từng nghe, bỗng nhiên cảm thấy mới mẻ nên xúm lại đây.
Bàn luận sôi nổi bằng tiếng Anh nên đám người Đế Tân nghe không hiểu.
“Ô, trên vai người kia là cáo sao? Thật đẹp!”
“Trời ạ, người kia cả người mọc đầy lông vàng là yêu thú biến thành sao? Con yêu thú này phải cấp bao nhiêu mới có thể hóa thành hình người?”
Tuy rằng nghe không hiểu mọi người đang nói gì, nhưng Doanh Chính rõ ràng, đã đến lúc bản thân nên lên sân khấu, cười tiến lên nói:
“Kế tiếp sẽ do Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không của chúng ta, biểu diễn phun lửa cho mọi người, mời mọi người vỗ tay hoan nghênh!”
“Cảm ơn, xin cảm ơn.” Ngộ Không ngượng ngùng tiến lên, khom lưng một chút, bắt đầu vận khởi pháp lực.
Ánh sáng màu vàng kim mãnh liệt, chân phải của Ngộ Không bước sang một bước, triển khai tư thế trung bình tấn, tràn đầy khí thế.
Ngay khi mọi người tò mò không biết rốt cuộc cô đang làm gì, thì một ngọn lửa phóng lên cao, từ trước mặt Ngộ Không kéo dài đến giữa không trung, khiến mọi người ở đây kêu lên sợ hãi.
Ngọn lửa mạnh mẽ, một con Hỏa Kỳ Lân đột nhiên đạp trên lửa từ không trung bước đến, hùng hổ, uy phong lẫm liệt há mồm, gầm lên một tiếng “Ngao”, như ánh lửa rực rỡ rơi xuống.
Mọi người sôi nổi né tránh, lại phát hiện tia lửa khi đυ.ng đến trên người liền biến mất, lập tức trở nên vô cùng ngạc nhiên.
“Wow, thật đẹp ~” một người phụ nữ cảm thán nói với vẻ mặt say mê.
Quần chúng vây xem phản ứng lại, ngay tức khắc vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tiếng vỗ tay “bạch bạch” kéo dài không ngừng.
“Hay quá, thật đẹp mắt, làm lại lần nữa!”
Mọi người cổ vũ hết sức, bảy người Đế Tân hiểu ý mỉm cười, Doanh Chính tiến lên lần nữa nói:
“Kế tiếp sẽ do bàn tay kỳ diệu của ảo thuật gia Phạm Đoàn Đoàn biểu diễn một màn ảo thuật biến đổi người sống cho mọi người xem, mời mọi người vỗ tay hoan nghênh!”
Tuy rằng nghe không hiểu ngôn ngữ của đối phương, nhưng sự nhiệt tình của mọi người vẫn không cách nào ngăn cản như trước.
Ngay sau đó, Ngộ Không dùng pháp thuật để hỗ trợ, Phạm Đoàn Đoàn cùng Kinh Kha biểu diễn một màn thay đổi người sống, khiến quần chúng vây xem liên tục trầm trồ khen ngợi, hô lên: Làm lại lần nữa!
Lúc này, Đế Tân mang theo Đát Kỷ trên vai bước lên sân khấu, trực tiếp giũ ra áo choàng mà Ngộ Không hữu nghị cung cấp, bắt đầu thời khắc khiến cho mọi người chờ mong nhất.
“Các vị hương thân phụ lão, xin mọi người có tiền ủng hộ tiền, không có tiền ủng hộ bằng tràng pháo tay!”
Nhìn cái đuôi của Đát Kỷ múa may trên vai Đế Tân, thật sự có không ít bác gái móc tiền đồng ra ném vào áo choàng trong tay Đế Tân.
Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, mọi người cũng xem đến rất ghiền, đương nhiên không tiếc tiền.
Đi một vòng, Đế Tân thành công thu hoạch một đống tiền đồng trở về.
====
EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN