Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Là Nữ Trụ Vương

Chương 11: Công chúa nhỏ Ung Chính

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đế Tân muốn đi xuống lầu mua một ít đồ ăn thuận tiện hóng gió một chút vì vậy không trở về phòng.

Bởi vì một mình không dám dùng thang máy, cô đi một mạch từ lầu 15 xuống lầu một, vừa mở cửa muốn bước ra ngoài, phía bên kia vừa vặn có người muốn đi vào, hai người va vào nhau.

“Ai da, kẻ nào không có mắt như vậy! Không nhìn thấy bản công chúa muốn vào hay sao?”

Thiếu nữ cột tóc hai bên ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đế Tân, phát hiện là một khuôn mặt xa lạ, ngay lập tức lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô.

“Cô là người phương nào?” Hình như là nhớ ra điều gì, thiếu nữ nắm đai an toàn của ba lô, không xác định nói: “Mới tới?”

Đế Tân xoa xoa l*иg ngực bị đυ.ng có hơi đau, cúi đầu đánh giá đứa nhỏ loli đang áp sát cửa này.

Chiều cao chỉ đến ngang ngực cô, mặc một bộ đồng phục học sinh xanh trắng đan xen, trên lưng đeo một chiếc ba lô hai quai, mái tóc vừa đen vừa dài cột thành đuôi ngựa hai bên, thêm vào ngũ quan xinh xắn nghịch ngợm đáng yêu.

Tuy rằng ngực vẫn còn đau một chút, nhưng cô đường đường là Trụ Vương cũng không muốn cùng một đứa trẻ tính toán nhỏ nhen.

“Chị là Đế Tân, vừa mới tới, em gái nhỏ, em là ai?” Đế Tân nhướng mày cười hỏi.

Cô bé tiến về phía trước một bước, ưỡn bộ ngực nhỏ của mình lên: “Đại Thanh Tứ công chúa Dận Chân.”

Nói xong giọng nói liền thay đổi, cười hì hì gãi đầu: “Ngại quá chị Đế Tân, vừa mới đυ.ng vào chị, ngực của chị không sao chứ?”

Nói rồi liền vươn tay ra muốn sờ, Đế Tân nhanh chóng né tránh, vỗ rớt tay cô: “Không sao, em cách xa chị một chút.”

“Chị Đế Tân ~” Dận Chân không vui chu môi lên, đôi mắt lộc cộc thay đổi, liếc mắt quan sát Đế Tân một cái, nhỏ giọng nói:

“Chị ơi~, ba lô của em nặng quá, chị có thể xách giúp em một chút sẵn tiện dắt em lên lầu được không? Bả vai của người ta mỏi quá đi~”

Mắt to chớp chớp, hàng lông mi dày đậm nhấp nha nhấp nháy, khiến cho Đế Tân cảm thấy đáng yêu đến không thể nhịn được, không nói hai lời vỗ ngực nói:

“Đây chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ không tốn sức, đến đây nào, đưa ba lô cho chị.”

Dận Chân không khách khí chút nào, cởi ba lô ra giao cho Đế Tân, tung tăng nhảy nhót đi đằng trước.

Cả hai người ai cũng không muốn sử dụng thang máy, tương đối ăn ý đi về phía thang bộ.

Đế Tân ước chừng trọng lượng của chiếc ba lô này cũng không nhẹ, vẻ mặt đồng tình nhìn Dận Chân đang tung tăng nhảy về phía trước, con nít hiện giờ cũng đáng thương thật.

Hai người vừa leo cầu thang vừa nói chuyện phiếm, Dận Chân chỉ mới tròn mười hai tuổi, chính là thời điểm tràn đầy lòng hiếu kỳ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thân hình nóng bỏng của Đế Tân một cái, thuận tiện nhớ lại những miêu tả trong sách sử mà mình đọc được.

Càng nhớ lại càng tò mò, nhìn hai quả cầu không ngừng lên xuống trước ngực của Đế Tân, không kiềm được sự hiếu kỳ trong lòng, lặng lẽ vươn tay.

Mắt thấy đầu ngón tay sắp sờ tới, lại phát hiện ngón tay không cách nào tiến về phía trước được.

“Ủa?” Mờ mịt nhìn về hướng cánh tay, liền thấy bàn tay nhỏ của mình bị một đôi bàn tay to nắm chặt lấy.

Làm việc xấu bị bắt tại trận, Dận Chân cũng không sợ hãi, chớp chớp đôi mắt to, vô tội nói: “Chị Đế Tân, em chỉ muốn nhìn xem hai cái kia của chị có phải là thật hay không thôi, hí hí...”

Nghe thấy câu trả lời này, Đế Tân phong tình vạn chủng cong môi nở một nụ cười quyến rũ, buông tay ra, khẽ vuốt khuôn mặt, vẻ mặt say mê nói:

“Đương nhiên là thật, ít nhiều nhờ có phương thuốc mà Đát Kỷ ca ca tìm ra, em bây giờ còn nhỏ, chờ em lớn lên, chị đây sẽ miễn phí tặng phương thuốc cho em.”

Nói rồi khuôn mặt hất lên một cái, tặng cho Dận Chân một ánh mắt như sóng thu: “Bảo đảm phò mã nhà em bị em mê đến chết luôn.”

Cô gái nhỏ Dận Chân mừng rỡ, cười hỏi: “Thật không?”

“Đương nhiên là thật, phương thuốc bí truyền của Hồ tộc, một cô gái nhỏ như em biết cái gì.”

Đế Tân che miệng cười khanh khách, chọc tiểu loli Dận Chân đỏ bừng cả khuôn mặt, ngượng ngùng xoắn xít nắm lấy góc áo, nhỏ giọng nói:

“Bản công chúa hiểu mà ~”

Đế Tân liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt kia rõ ràng là không tin, một đứa nhóc có thể hiểu được cái gì.

Hai người chậm rãi đi lên lầu bốn, lại không phát hiện Tề Bảo Ngọc đang đỏ mặt trốn đằng sau cửa cầu thang lầu ba.

Nhìn hai cái bánh bao xinh đẹp trước ngực của mình, Tề Bảo Ngọc hung hăng dậm chân một cái, xoay người trở về chuẩn bị quà biếu.

Cô cũng muốn có được một bộ ngực lớn, để xem tên Giả Bảo Ngọc kia còn dám cười nhạo cô hay không, hừ ~

Alo alo, dã man quá rồi, số báo đặc biệt đây, thời báo kinh thành Đại Thanh, buổi sáng hôm nay, ở Thượng Thư Phòng, Tứ công chúa Dận Chân vung tay đánh nhau với các hoàng tử, vua Khang Hi không phạt ngược lại còn khen: Đáng đánh!

Phóng viên Du Du của chung cư Hỗn loạn tường thuật bài báo, dưới đây là đoạn phỏng vấn của đương sự:

Du Du: Tứ công chúa, xin hỏi cô vì sao lại vung tay đánh nhau với các hoàng tử vậy?

Dận Chân: Bọn họ nói ngực của người ta là hai cái bánh bao nhỏ, hư hư hư ~

Du Du: (xấu hổ lau mồ hồi) Vậy, chúng ta phỏng vấn phụ huynh của đương sự trước đi, Khang Hi đại đế, tứ công chúa không màng lễ nghi vung tay đánh nhau với các hoàng tử, ngài có cái nhìn như thế nào đối với việc này?

Khang Hi: (khuôn mặt bình tĩnh) đáng đánh! Tiểu công chúa của Trẫm làm việc gì cũng là đúng, cho dù có sai, cũng là người khác sai.

Du Du: (lại lần nữa điên cuồng lau mồ hôi) người bị hại là con trai của ngài, ngài......

Khang Hi: Con gái là vàng bạc, con trai là cỏ rác!

Du Du: Lần tường thuật này kết thúc tại đây, cảm tạ ngài chú ý lắng nghe, chúng ta hẹn ngày, lần sau, lần sau không biết là khi nào gặp lại.

Đạo diễn: Cắt, kết thúc công việc, phát cơm hộp......

======

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
« Chương TrướcChương Tiếp »