Chương 28: Âm Long Chi Uy

Mắt thấy thời cơ không thể bỏ lỡ, tôi nhanh nhẹn lách mình sang một bên, chui ra từ khe hở cạnh thân con rắn.

Ở bên ngoài, lão già Miêu lão đang vung vẩy một cái cây không rõ là loại cỏ gì, lắc lư trái phải trước mặt con rắn, mà bốn mắt của rắn hai đầu chỉ biết nhìn chằm chằm vào cây cỏ kia, thậm chí không ý thức được thân mình đã bị bò lên đầy quái trùng màu trắng.

Này cũng coi như mở mang kiến thức với cổ thuật lợi hại của lão già Miêu rồi, trên thân lão lúc nào cũng mang theo lắm trùng vậy, tôi tò mò lão đã giấu ở chỗ nào quá.

Nhưng dần dần, tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn, đầu rắn kia đong đưa vài cái xong, đôi mắt hẹp dài của nó càng ngày càng trở nên đỏ tươi.

Đây là?

Tôi còn chưa kịp định thần thì hai đầu rắn thình lình gào lên một tiếng, húc đầu lao thẳng về phía cây cỏ trong tay lão già Miêu.

Lão già Miêu lăn mấy vòng trên mặt đất, trong miệng không ngừng niệm mấy câu thần chú.

Con rắn mặc kệ tất cả, đuôi rắn vung lên, hai cái đầu cũng nhào tới. Mà đám sâu bọ nhỏ màu trắng khó khăn lắm mới chui vào được vảy rắn, lại cứ thế mà bị vẫy rụng ra, từng con, từng con một rơi trên mặt đất không nhúc nhích, nháy mắt trắng xóa cả bụi cỏ.

Tuy trước đây lão già Miêu muốn đem tôi đi làm người giấy, bây giờ còn bắt tôi thành lao động trẻ em, nhưng dù gì thì lão cũng là con người mà.

Tôi móc ra hai lá Dẫn Lôi Phù, bất chấp nó có vô dụng hay không, chỉ cần tạo ra tiếng động thì cũng có thể tránh cho lão già Miêu phải chết không minh bạch rồi.

Nhưng hai lá Dẫn Lôi Phù vừa mới ra, con rắn hai đầu kia đã quay ngoắt lại, lao thẳng về phía tôi.

Trong nháy mắt, tôi đang cầm Chuông Chiêu Hồn không biết phải làm sao, thế là vội ném chuông đi, nhanh chóng nhảy tiếp vào một hố huyệt lớn ở bên cạnh.

Vừa mới tiến vào, hai đầu rắn đã nhào tới, mà lúc này thì cả hai đều giành nhau lên trước, đồng thời chui vào trong hố.

Lưỡi rắn thỉnh thoảng lại liếʍ vào mặt tôi, còn tôi thì dùng cả hai tay hai chân cố gắng tìm đường trốn vào trong. Cho dù từ bé đến giờ sư phụ chưa từng thơm má tôi, nhưng cảm giác bị con rắn “thơm” vậy thật sự không tốt tí nào, huống chi đây còn là cái ‘thơm” đến từ vị trí bốn lưỡi của con rắn hai đầu nữa!

Kích thước nấm mồ này vừa cỡ một người, tôi nỗ lực nấp vào một bên, chỉ hy vọng lão già Miêu ở ngoài đừng có mà lại đứt xích.

Lưỡi rắn ở đằng sau tôi vẫn không rời không bỏ, ỷ vào thân hình nhỏ bé, tôi chống hai tay bò nhanh đến đầu bên kia của huyệt.

Huyệt này ngoài mùi hôi thối kinh người ra thì thậm chí còn khô ráo hơn so với mặt đất toàn bùn lầy bên ngoài, tôi cố sức bò về phía trước, cảm giác con rắn đen đằng sau càng lúc càng trở nên dữ tợn, lớp đất mỏng trên đầu cũng bắt đầu bị đội phồng cả lên.

Hai cái đầu sau lưng như đang phát điên vùng vẫy sục tới, chỉ cần tôi bị đuổi kịp cắn cho một phát thôi chắc là đủ thăng thiên rồi.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc trước tôi đi bộ còn chẳng nhanh bằng lúc này tôi phải bò nữa.

Cảm giác như chưa bò bao lâu, trước mắt đã là một mảng đen sì sì không thấy gì cả, hai tay tôi chống xuống đất, thầm nghĩ sao lâu vậy vẫn chưa bò đến nơi nhỉ, bỗng cảm thấy dưới tay chợt nhũn, và rồi tôi lại rơi thẳng xuống dưới.

Tôi nháy mắt sợ đến hét lên mấy tiếng, nhưng lại không hề đau như trong tưởng tượng, chỉ cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm ấm ấm trên mặt đất. Còn chưa kịp đứng dậy thì đã nghe thấy bên tai vang lên hàng loạt tiếng chít chít chít.

Tôi vội vàng lật người lại, con rắn đen hai đầu không đuổi theo đến đây, tôi móc một lá Thần Hỏa Phù ra châm lên để quan sát xung quanh.

Nhất thời trước mắt hoa cả lên, đầy đất đều là đám chuột con còn chưa mọc lông, tôi vội vàng cúi nhìn tay mình, trên tay có tảng lớn đỏ hồng còn chưa có thành hình, không cần nghĩ cũng biết là cái gì.

Tôi tởm đến mức dùng sức lau tay lên áo mấy lần, sau đó mới cẩn thận đánh giá cái hang lớn này.

Kích thước của cái hang này thậm chí có thể so sánh với phòng khách nhà tôi luôn, nhưng mặt trên có vô số lỗ nhỏ, thỉnh thoảng từ trong lỗ nhỏ truyền ra tiếng chít chít, thỉnh thoảng lại có ánh sáng đỏ tươi lóe lên, đoán chừng là lũ chuột mẹ đã sinh ra đám chuột con dưới đất. Nhưng kỳ lạ là, lũ chuột mẹ đáng lẽ phải trông giữ đàn con lại không dám mò xuống dưới, chỉ ở trên những cái lỗ trên tường kêu gào thảm thiết với đôi mắt đỏ rực.

Bên ngoài tạm thời không còn động tĩnh gì cả, tôi quan sát những cái lỗ khác, muốn xác định xem có cái lỗ nào dẫn thẳng ra ngoài loạn táng cương không, tốt nhất là dẫn thẳng đến nhà tôi luôn, lão già Miêu sống chết thế nào không nằm trong tầm suy nghĩ của tôi nữa.

“Chít! Chít!”

Tiếng chuột kêu càng lúc càng lớn, còn chưa đi được hai bước, tôi đã nghe thấy lũ chuột trên vách hang kêu inh ỏi điếc tai, thỉnh thoảng còn rít lên một tiếng dài, dường như mang theo cả sự sợ hãi.

Tôi không có hứng thú với thứ mà lũ chuột sợ, sau khi xác nhận rằng Thần Hỏa Phù có thể chống đỡ được một lúc, tôi liền sải bước lớn chạy về phía một cái cửa hang lớn.

“Khè! Khè!”

Chợt có tiếng rắn rít lên nho nhỏ từ trong hang, tiếng kêu của lũ chuột mẹ trên vách hang càng thảm thiết hơn. Tôi đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó trơn bóng vụt qua dưới chân mình, tiếp đó là tiếng kêu của đám chuột con không dứt bên tai, từng tiếng từng tiếng liên tiếp nhau, từ những nơi khác nhau truyền đến.

Tôi nghe mà cả cơ thể cũng run cầm cập, thứ trơn bóng dưới chân càng lúc càng nhiều hơn, đêm nay tôi đã nghe thấy tiếng lưỡi rắn thò thụt nhiều nhất trong đời, lúc này thì càng là từng tiếng, từng tiếng một vang lên bên tai.

Nhanh chóng tránh hai bước sang một bên, tôi đưa lá Thần Hỏa Phù xuống xem, dưới chân là một đống thân rắn vặn xoắn thành cục hệt như bánh quai chèo, đang không ngừng uốn éo.

Đây là, cmn là ổ rắn rồi!

Tôi thầm rủa trong lòng, cuối cùng cũng hiểu tại sao lũ chuột chỉ dám ở trên vách hang chít chít gào thảm, đây chính là bản năng của động vật đấy mà.

Tôi sải những bước dài về phía trước, chợt phát hiện trước mặt có một nấm đất lồi hẳn lên, to cỡ hai bàn chân, mặt dù mặt ngoài còn có không ít chuột con chưa mở mắt, nhưng nếu tôi đứng trên đó thì ít nhiều cũng an toàn hơn chút.

Theo lời sư phụ, có lẽ đây đều do bản năng của nhân loại, cho rắng cứ nơi nào cao là sẽ an toàn hơn, nhưng sự thật chứng minh, điều này là sai bét.

Khi tôi chạy nhanh giẫm lên nấm đất lồi đó, còn chưa kịp đứng vững thì đã nghe thấy tiếng ầm vang bên tai, tiếp theo liền mất đà, cả người ngã lăn ra đất.

Khối lồi lên kìa chậm rãi ngẩng dậy từ trong đống chuột con, hai mắt đỏ sậm lặng lẽ nhìn tôi, quan trọng nhất là trên đỉnh đầu con rắn đó, còn có một búi thịt lớn màu đỏ rực, trông giống y như một khối u.

Lúc đó tôi chỉ cảm thấy cả thế giới đều đã im bặt hết, lũ chuột kia kêu gào thì có tính là gì, còn không đáng sợ bằng một hơi thở của cái đầu rắn trước mặt tôi nữa.

Tôi ngơ ra trong nháy mắt, không biết nên làm gì mới phải, đây là thoát khỏi miệng rắn lại chui vào ổ rắn rồi còn gì!

Ném mạnh lá Thần Hỏa Phù đang cháy dở vào đầu con rắn kia, tôi nhanh chóng nhằm miệng hang bên trên mà leo lên một cách tuyệt vọng.

Mặc dù lũ chuột đều vô dụng, nhưng những cái hang này lại thông đến mọi hướng.

Nhưng chưa kịp leo tới cửa hang thì bên tai đã có tiếng gió, đầu tôi bị vật gì đó đập mạnh vào đến mức hai mắt hoa cả lên.

Sức của đuôi con rắn kia thật là không yếu, tôi nhịn đau, lòng thầm mắng lão già Miêu sao đến giờ vẫn chưa chịu xuất hiện nữa.

Sau đó lại có một tiếng rít vang lên, trước mắt chập chờn hai cái bóng đèn đỏ rực, tim tôi đập thình thịch như phi nước đại, liếc nhìn lũ chuột con còn chưa mọc lông dưới chân, lập tức mau lẹ vô cùng xé xuống một mảnh vạt áo, cắn phá đầu ngón tay, vẽ lên một lá Thần Hỏa Phù.

Lòng tôi còn mừng thầm vì mình có một thân máu tốt, vẽ bùa tạo ra hiệu quả cũng không tồi.

Lá bùa này là bản tăng cường dùng để đối phó riêng với đám người giấy của lão già Miêu, gặp vật là cháy, ném ra thì sẽ lập tức dùng được ngay.

Đám chuột con kêu chít chít, một thứ mùi khét lẹt bốc lên.

Đầu con rắn lớn rít lên giận dữ, thân rắn to dài mạnh mẽ quất về phía lá Thần Hỏa Phù dưới đất, không biết vì sao lớp vảy đen của nó lại không thể bén lửa được, nhưng lá bùa đã đυ.ng vào vật, đám rắn bé hình như không có kháng lửa nên đều bị thiêu cháy.

Đám rắn bé loạt soạt vặn vẹo, lưỡi rít lên từng tràng dữ dội.

Con rắn cái nhất thời không thèm để ý đến tôi nữa, ngoảnh đầu định trườn về phía đàn rắn con ở dưới đáy hang.

Điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, quay người đang định bò ra ngoài. Nhưng trước mặt chợt lóe lên vệt sáng trắng, tiếp theo cổ chợt lạnh, con âm long ăn hại không biết từ đâu nhào ra quấn quanh cổ tôi một vòng, phun lưỡi rắn với tôi một cái, sau đó lập tức xông về phía hố rắn.

Tôi vội quay đầu nhìn lại, thì thấy tên kia há to miệng nuốt chửng một con rắn nhỏ. Đám rắn nhỏ này chắc là con của rắn hai đầu, có con bị âm long cắn đứt một đầu rồi, một cái đầu khác còn định cắn trả, nhưng lại bị âm long nháy mắt hút cả vào bụng, y hệt như hút mì sợi vậy.

Đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp nhìn thấy âm long kiếm ăn như thế nào, con rắn mẹ thấy âm long làm trò ăn con mình ngay trước mặt nó, thì lập tức rít lên một tiếng, nhào qua.

Trong đầu tôi thoáng qua hình ảnh rắn lớn nuốt chửng rắn bé, nhưng kỳ lạ là thân thể âm long chỉ vặn mạnh, vảy rắn sau gáy dựng ngược lên, rung rung rít lên mấy tiếng, con rắn mẹ kia đã hệt như một chú cừu nhỏ, ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất.

Âm long thè lưỡi rắn xì xèo với tôi mấy tiếng, rồi tôi cảm thấy cổ chợt ngứa, duỗi tay lên sờ thì thấy một con sâu gầy màu vàng kim xuất hiện trong lòng bàn tay, này không phải con Kim Tàm Cổ như hình với bóng quậy cùng âm long thì còn con nào vào đây nữa.

Thấy hai tên này xuất hiện, tôi đoán chắc lão già Miêu cũng không sao rồi, bèn quăng luôn con Kim Tàm Cổ trong tay về phía âm long. Mệt cho tôi còn tưởng tên ăn hại kia cả lúc ăn cũng vẫn nhớ đến tôi cơ, hóa ra chỉ là nhớ đến đứa bạn thân cũng ăn hại y hệt như nó.

Kim Tàm Cổ duỗi đôi cánh nhỏ, vui vẻ bay về phía rắn mẹ, đáp luôn xuống cục u đỏ hồng lồi lên của nó, rắn mẹ còn chưa kịp phản ứng lại, sau đuôi của Kim Tàm Cổ đã mọc ra một cái gai nhọn, đâm thẳng xuống, tên này còn thoải mái xì xèo hai tiếng, sau đó chỉ thấy thân hình gầy nhỏ của nó như được bơm hơi phình lên.

Hai cái đứa tham ăn này, mắt thấy lửa cháy càng lúc càng lớn, tôi còn đang định xoay người rời đi thì cổ chợt lạnh, hai hốc mắt đen nhánh của âm long cọ sát lên mặt tôi, tôi há miệng định quát nó, bỗng cảm giác cổ họng trơn trượt, có thứ gì đó đã trôi thẳng vào trong.

“Ọe! Ọe!” Vừa nghĩ đến khả năng âm long đã dùng mồm ngậm gì đó ném vào miệng mình, tôi vội khom lưng, kịch liệt nôn ra hai tiếng, nhưng trừ mùi tanh trong miệng ra thì không còn nhổ được gì nữa.

Con âm long chết tiệt cũng đi theo cúi đầu rắn xuống, hai vành mắt đen sì còn lộ ra đầy vẻ lo lắng.

Tôi khạc mấy lần cũng không nôn ra được gì, đành vỗ mạnh vào đầu nó một cái, lòng thầm nghĩ, chắc nó không cần hại tôi đâu nhỉ.

Giờ cái hang này vì lửa to quá nên không đi ra được rồi, tôi liền trèo luôn vào một cái hang khác để bò ra ngoài.

Nhưng bò đến cuối vậy mà vẫn là một ổ chuột khác, chẳng qua, có âm long ở bên, chỉ cần nó rít lên vài tiếng là lũ chuột lập tức dịch ổ nhường đường ngay.

Tôi dùng chân đạp thủng lớp đất mỏng bên trên hố huyệt, lòng thầm nghĩ: Sau khi về, tôi cũng có thể nói là mình đã từ trong nấm mồ bò ra rồi.

Vừa bước ra, đưa mắt nhìn quanh, tôi thấy khói trắng bốc lên khắp loạn táng cương, lão già Miêu ở nơi không xa nhìn thấy tôi chui ra, bèn hút một hơi thuốc đi tới.

Thấy tôi không sao, lão còn cười khà khà hỏi lúc sau xảy ra chuyện gì vậy.

Tôi nói đốt.

Lão trừng mắt nhìn tôi, biểu tình như mẹ lão chết, đẩy tôi qua một bên, tự mình chui vào.