Chương 1

Hệ thống nói anh trai tôi là thái tử gia Bắc Kinh.

Hừm, tôi chả tin lắm đâu.

Có cái loại thái tử gia nào mà đi cò kè mặc cả với mấy thím ngoài chợ không?

Lúc này đây, anh ấy và các dì ngoài chợ đang là đối thủ cạnh tranh đáng gờm, cùng tranh nhau mặc cả mua một con cá.

Hệ thống trong đầu bỗng mỉa mai: [Nữ chính sắp xuất hiện rồi.]

Tôi: "Thiệt không đó?"

Quả nhiên, giây tiếp theo, một mỹ nhân từ sau quầy bán cá bước ra.

Cô mặc một chiếc sườn xám màu hồng trắng, đôi giày cao gót Mary Jane được trang trí những hạt ngọc trai sáng bóng, càng làm tăng thêm vẻ sang trọng thanh lịch.

Trước khi nói gì đó, cô gái đã đỏ mặt:

"Xin lỗi anh.”

"Cá này không thể giảm giá được."

Anh tôi cau mày: “Thật sự không thể sao?”

Người đẹp mặc sườn xám nhíu mày: "Thật sự không thể."

Anh tôi lắc đầu, quay qua nói với tôi: "Thôi khỏi. Đi thôi, anh đưa em tới hàng khác. Nhiều hơn một đồng cũng không được."

Hệ thống và nữ chính cùng nhau sững sờ.

Hệ thống: [Hắn vừa mới rời đi? ? ?]

[Không phải anh ta nên dùng sức mạnh của mình để khiến nữ chính đầu hàng sao? Nữ chính không chịu thừa nhận thất bại lại kiên cường sẽ thu hút sự chú ý của hắn mới đúng chứ?]

Tôi thầm chửi "khùm điê.n" trong đầu. Mi muốn dùng cái thứ sức mạnh gì để mua hẳn 1 con cá ngoài chợ đây hả?

Nhưng tôi vẫn còn hơi lo, chạy theo sau đuổi kịp anh, thận trọng hỏi:

“Anh ơi, anh có thấy chị gái bán cá vừa rồi có gì lạ không?”

Anh tôi gật đầu: “Cũng có đấy.”

Trong lòng tôi run lên, chẳng lẽ đây chính là định mệnh giữa nam chính và nữ chính?

Anh tôi nói tiếp:

“Cô ta trông cứ như vừa diễn xiếc về ấy. Bán cá ngoài chợ mà đi mặc váy trắng. Xung quanh còn có m.áu cá bắn ra nữa chứ. Trông ghê ch.ết đi được!”

…………

Anh trai tôi, là một kỳ nam*.

*Kỳ trong kỳ lạ á mí bồ, ý là tư duy, mạch não, cách hành xử blabla đều không giống bình thường.

Sở dĩ gọi là "kỳ", là bởi vì anh ấy không phải người thường.

Anh trai vốn dĩ không phải anh trai tôi, mà là vị hôn phu của tôi cơ. Nhưng mà gia cảnh tôi thê lương, phụ mẫu đều không còn, vì vậy bạn thân của mẹ đã nhận nuôi tôi.

Hai người chúng tôi từ hôn ước biến thành anh em.

Đối với việc này, anh trai tôi tỏ vẻ: thật cmn chả biết phải nói gì.

Năm 20 tuổi, trong cơ thể tôi xuất hiện thêm một thứ gọi là hệ thống.

Hệ thống nói, anh trai là nam chính tiểu thuyết, còn tôi là nữ phụ ác độc.

"Lâm Hằng là thái tử Bắc Kinh, nhưng lại yêu một người đẹp mềm mại yêu kiều, anh truy cô chạy, hai người bọn là lương duyên trời định, có mọc cách cũng khó thoát."

Tôi một lời khó nói:

"Thế còn tao thì sao, tao là ai?"

Hệ thống:

"Cô là nữ phụ ác độc."

Tôi: ???