Tâm trí hắn xoay chuyển hàng nghìn lần, ta dường như chưa từng hiểu được.
Nhưng lại không thể phủ nhận, người mà mình thích từ nhỏ, chỉ vài ngày thì không thể nào quên được.
Sau một lúc im lặng, ta nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay hắn và nói: “Huynh muốn đưa muội đi đâu?”
Giọng hắn trầm xuống, “Muội muốn đi đâu?”
“Muội muốn về nhà.”
Sau khi từ tốn nói xong, ta lại nhìn khuôn mặt hắn, “Huynh có chắc là đưa muội về được không?”
Không nghi ngờ gì, ta lại ép hắn phải lựa chọn.
Nếu hắn thực sự đưa ta về Tạ phủ, đó là chiêu cáo thiên hạ, mối quan hệ của con gái nhà họ Tạ và Thái tử Dực triều không tầm thường.
“Được.”
Hắn nhìn ta, giọng nói không chút do dự.
Ta sững sờ một lúc, không mất một lúc hắn đã nắm lấy tay ta. Hắn kéo ta qua đám đông, bước xuống cầu thang.
Ta ngơ ngác theo hắn lên xe ngựa, khi hai người ngồi đối mặt trên đệm mềm, ta mới nhớ ra một chuyện.
Bây giờ ta mặc nam trang, cho dù bị nhận ra, cũng đều là số ít người quen biết với ta, nếu hắn dẫn ta về, ở trong miệng người khác, sợ là ngô không ra ngô mà khoai chẳng ra khoai.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi trừng mắt nhìn hắn.
Hắn sững sờ một lúc, sau đó khẽ cười một tiếng, giống như trở lại dáng vẻ dịu dàng thoải mái trước đây.
“Nha đầu ngày càng không ngoan rồi, cũng học cách trừng mắt người khác rồi.”
Ta liếc nhìn hắn, rút
cây trâm trên đầu ra, mặc cho tóc xõa tung trên vai, sau đó bắt đầu cởi y phục trên người.
Phụng Kì Việt dừng một chút, nụ cười trên mặt đông cứng lại, ngay cả ánh mắt hắn cũng đông cứng trong giây lát.
Đây là lần đầu tiên ta làm chuyện như vậy trước mặt một chàng trai, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, sự tức giận vừa rồi bỗng biến thành ngại ngùng.
“Điện hạ… đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn trở về bộ dạng của con gái, bên trong vẫn mặc xiêm y hằng ngày.”
Nói xong, Phụng Kì Việt coi như là thu ánh mắt lại, nhưng vẻ mặt vẫn hơi kỳ lạ, “Trước đây nha đầu ra ngoài cũng mặc như vậy sao?”
Ta gấp quần áo đã cởi ra, dùng trâm tiện tay búi tóc, thở dài nói: “Trước đây muội vẫn luôn ra ngoài cùng điện hạ, điện hạ không biết muội mặc gì sao?”
Không biết từ khi nào, ta tự xưng trước mặt hắn ngày càng tùy ý.
Hắn khẽ cười, sắc mặt trở lại bình thường, “Đương nhiên là nhớ, xiêm y nha đầu mặc chính là ta chọn cho.”
Ta hơi mím môi, vuốt phẳng y phục trên người, không muốn nói chuyện quá khứ với hắn nữa.
“Điện hạ bỏ lại tiểu thư nhà họ Mạc ở trà lâu như vậy sao, không sợ nàng ta oán hận sao?”
Hắn rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Không sao, kệ nàng đi.”
Lúc trước nhắc đến Mạc Du Du, hắn luôn im lặng không nói, bây giờ lại thẳng thắn như vậy, lại khiến ta có hơi kỳ lạ.
“Huynh và nàng ta rốt cuộc là có mối quan hệ gì?”
Ta chưa từng hỏi hắn câu hỏi này trực tiếp, dựa trên phỏng đoán trước đây, hắn cũng không đưa ra câu trả lời chắc chắn cho ta về những gì hắn nói.
Lần này, dường như lại phải đi lên vết xe đổ.
Ta giật giật khóe miệng, đứng dậy vén rèm xe.
Phụng Kì Việt ngay lập tức nắm lấy cổ tay và kéo ta lại, “Muội muốn đi đâu?”
“Tự mình về nhà.”
“Không đi cùng ta sao?”
“Không.”
Ta dùng sức hất tay hắn ra, quay người lại muốn vén rèm xe.
Hắn lập tức vịn vai ta, giọng điệu lộ ra sự vội vàng rõ ràng, nhưng không hiểu sao hơi thở lại yếu hơn trước.
“Nha đầu, ta biết muội để ý chuyện đó, ta nhất định sẽ giải thích cho muội, cho dù…”
Đột nhiên, lời nói của hắn như mắc lại trong cổ họng, chỉ nhìn ta, như thể cho dù có cố gắng dùng sức như thế nào cũng không thể nặn ra một chữ.
Tim ta căng thẳng, “Huynh… làm sao vậy?”
Hắn cúi đầu thở dốc mấy hơi, phun ra một ngụm máu.
“Thái tử ca ca!”
Tình huống này quá đột ngột, ta luống cuống ôm lấy cơ thể sắp ngã của hắn, lại dặn dò thị vệ đến y quán gần nhất.
Phụng Kì Việt dựa vào vai ta một cách yếu ớt, dường như muốn dùng tay ôm lấy eo ta, nhưng không hiểu sao lại không chạm vào ta.
“Nha đầu, đừng đến y quán, cùng ta trở về phủ Thái tử đi, ta muốn nơi đó là nhà của muội.”
Ta vội vàng lau vết máu trên khóe miệng hắn, rồi hít một hơi thật sâu để giọng nói của mình bớt nghẹn ngào.
“Thái tử ca ca, chúng ta đi y quán trước đi, phủ Thái tử sẽ đi sau.”