- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Tôi Là Người Đứng Đắn
- Chương 25: Đồ Tình nhân
Tôi Là Người Đứng Đắn
Chương 25: Đồ Tình nhân
Thật ra nếu so sánh thì phương pháp chế tạo cung dễ hơn nỏ nhiều, nhưng nỏ thì thích hợp tấn công tầm xa hơn, với lại các bước bắn cung cũng phiền phức hơn so với nỏ, muốn nắm vững trong thời gian ngắn là hơi khó. Còn nỏ chỉ cần học được ngắm với kéo cò súng, đối với thú nhân chưa từng sử dụng vũ khí mà nói thì dễ hiểu hơn nhiều.
Lâm Kỳ tìm một tấm da thú, dùng than bắt đầu vẽ lên trên da thú. Xét thấy thú nhân không có kinh nghiệm gì đối với việc chế tạo vũ khí, Lâm Kỳ đem hết thảy phụ kiện đều vẽ giống y như kích thước thật vậy, để dễ dàng cho bọn họ dựa theo hình dạng mà làm.
Nỏ thường được chia thành 3 bộ phận: Thủ, cung, cơ*(tay cầm, chỗ đặt cung, cò súng). ‘Thủ’ và ‘cung’ có thể làm bằng gỗ được, không có vấn đề gì lớn hết, chủ yếu chính là vật liệu làm dây nỏ với ‘cơ’ phải dùng cái gì để thay thế đây.
Nói tới nguyên liệu, Lâm Kỳ đột nhiên nhớ tới một vấn đề: chế tạo ra cung nỏ bán thành phẩm ít nhất cũng phải hong khô bên trong mấy tháng mới có thể dùng á! Lâm Kỳ một bên vẽ mẫu, một bên suy nghĩ làm sao để giải quyết vấn đề này.
Salou thấy mày của Lâm Kỳ mấy hôm nay vẫn cứ nhăn lại, biết cậu đang lo lắng về cuộc chiến, liền nói với cậu: “Lâm Kỳ, cậu không cần gấp thế đâu, tộc bán thú nhân cũng chưa thăm dò ra được thực lực của chúng ta mà, bọn họ nếu thật sự muốn tấn công qua, chắc sẽ chọn vào mùa rét ấy”.
Cách tính chu kỳ của thú nhân khác với con người, bọn họ chia một năm ra làm mùa ấm, mùa nóng, mùa lạnh, mùa rét. Mỗi mùa đều là 100 ngày.
Lâm Kỳ nghe thế, khó hiểu hỏi: “Cậu sao biết là bọn họ sẽ chọn mùa rét để tấn công chứ?”
“Tuy bọn họ lúc này có được quyền một mình chiếm cứ bên phía đối diện vách núi, nhưng còn muốn tới cướp lấy khu rừng, điều này đã nói rõ là vật tư bên kia cũng không thể thỏa mãn được bọn họ, mà bọn họ cũng không dò ra được thực lực của chúng ta, cho nên có lẽ sẽ vẫn kéo dài tới tận mùa rét, cây cối trong rừng cũng không còn rậm rạp như lúc này nữa, không thể thuận lợi che chắn cho chúng ta được”
Lâm Kỳ nghe xong gật gật đầu, cảm thấy rất có lý, tính sơ bộ về thời gian cũng đủ cậu bắt đầu hong khô bán thành phẩm rồi, dù sao cây nỏ này cũng không cần phải bền lắm chỉ cần có thể bảo đảm chất lượng là được. Vì thế bắt đầu hỏi Salou về nơi có gỗ tốt trong rừng và trong vòng 5 cây số gần đây chỗ nào có Hương mộc và Hoàng Dương mộc.
Lâm Kỳ mất 5 ngày để vẽ xong bản mẫu, gần 10 ngày tiếp theo, cậu vẫn cùng Salou đi tìm loại gỗ giống nhau để thay thế, rốt cuộc cũng thu thập đủ nguyên liệu. Tiếp theo liền bước vào giai đoạn lắp ráp, Lâm Kỳ tập trung hết tất cả các thú nhân có khả năng chế tác lại một chỗ, tự mình làm từng bước để cho bọn họ học theo từng bước, như vậy vừa tiết kiệm được thời gian vừa có thể làm thêm một cây nỏ nữa.
Bởi vì thiếu thốn công cụ, một số quy trình mài dũa đều là dùng xương thú rắn chắc như sắt thép để hoàn thành, Lâm Kỳ dạy bọn họ chế tạo đã là cung nỏ tự chế đơn giản nhất rồi, nhưng mà vẫn bị mất khoảng gấp hai thời gian dự tính.
Không thể không nói, mấy thú nhân này tuy là không có kinh nghiệm, nhưng được cái giác quan thứ 6 mạnh (?), tay vững, sức lực vừa đúng, có thể dùng xương thú ra được hiệu quả như dao phay, khi chế tạo tới phần rãnh liền bật móng tay ra mà khoét…. nguyên sinh thái, sản phẩm thiên nhiên đó nha!
Trở ngại duy nhất là việc vặn dây nỏ, sau khi mấy tên nhà quê này không biết đã dùng hết mấy bó cây cứng mà Lâm Kỳ tìm tới để làm dây nỏ vặn thành bột, Lâm Kỳ quyết định tự mình đảm nhiệm hết.
Từ thời tiết dần dần chuyển lạnh, không ít cây cối trong rừng bắt đầu trụi lá, không khí càng thêm căng thẳng, sự vui sướиɠ do chế tạo cung nỏ thành công rất nhanh liền bị bầu không khí hồi hộp trang nghiêm làm giảm bớt, tất cả mọi người bắt đầu yên lặng mà luyện tập sử dụng cung nỏ.
Dinner trầm tư suốt mấy ngày liền cuối cùng cũng có kết quả, vui mừng hớn hở mà phịch cánh đi tìm Lâm Kỳ, kết quả đi ngang qua chỗ sân huấn luyện, đã xảy ra bi kịch…… vì thế một người một chim liền bước lên hành trình đi tìm thuốc trị rụng tóc siêu X.
*(thuốc trị rụng lông siêu cường =)))
Lâm Kỳ ngồi yên ở trong hang, trên người quấn da thú đem bản thân cuộn thành một đống, Salou đi ra ngoài rất lâu chưa về, Lâm Kỳ đã không chờ nổi để được đem bất ngờ mà mình chuẩn bị từ sớm này lấy ra.
“Lâm Kỳ!” Cửa động truyền tới tiếng kêu vui sướиɠ của Salou, Lâm Kỳ lập tức bật dậy, ba bước chỉ cần hai bước đã đem Salou kéo vào trong hang.
“Salou, cậu về rồi! Tới đây, tôi có thứ này cho cậu xem nè”
Salou trở tay nắm chặt lấy Lâm Kỳ, ngừng cậu lại, ngượng ngùng nói: “Tôi cũng có thứ muốn cho cậu xem đấy”
Lâm Kỳ thấy cái bộ dạng này của Salou, trong lòng không khỏi nảy sinh tò mò, hỏi: “Cái gì thế?”
Salou vội vàng đem tay trái giấu ở sau lưng đưa ra, chỉ thấy trên tay cậu ta cầm một cái áo khoác may bằng lông thỏ, kích thước vừa vặn phù hợp với ai kia.
Lâm Kỳ ngơ ngác mà nhìn cái áo khoác lông thỏ trên tay cậu ta, trong một lúc nói không nên lời: thì ra mấy ngày nay Salou luôn vội vã làm quần áo mùa đông chống lạnh cho mình sao, cái áo khoác lớn như thế, phải chết bao nhiêu con thỏ nha….*(hình như đây ko phải vấn đề chính á??)
Cái thói xấu luôn không nắm được trọng điểm của tên này lại tái phát nữa rồi!
Salou từ khi đưa cái áo khoác lông thỏ ra liền rất cẩn thận mà quan sát vẻ mặt của Lâm Kỳ, lúc này thấy cậu nhìn chằm chằm vào áo khoác lại không nói lời nào, không khỏi có chút bất an nói: “Sao vậy? Cậu không vui ư? Tôi học từ Trưởng lão đấy, lần đầu tiên làm, làm có thể không phải tốt cho lắm”
Lâm Kỳ vội vàng nhận lấy, mặc lên người: “Cậu tự tay làm đương nhiên là thích rồi!” Nói xong lại xoay người qua chỗ khác lén lút xoa xoa khóe mắt, khoan nói cậu lúc này có chút không quen, chỉ là ở trước kia, cha mẹ đối với hai anh em bọn họ đều là áp dụng chính sách nuôi thả để bọn họ tự do phát triển, trên phương diện áo cơm cũng rất quan tâm bọn họ, nhưng tự tay làm quần áo cũng là chưa từng có qua — nhưng, đáng ghét, để cho một người nam nhân trưởng thành như ông đây ăn mặc trắng lóa, lông phúng phính thế này còn ra bộ dáng gì nữa chứ!
Salou thấy Lâm Kỳ đem thành quả lao động của mình mặc lên người, lập tức thở phào, cười nói: “Cậu thích thì tốt rồi. Bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, cậu lại không có da lông để chống lạnh, đều đã mấy ngày cứ ở yên trong hang không có đi ra ngoài rồi”.
Nói tới việc này Lâm Kỳ đột nhiên nhớ ra, mấy ngày nay cậu ở lỳ trong hang cũng không phải chả làm gì hết, vội vã đem hai cây cung chữ thập mini giấu ở bên trong lấy ra đặt lên tay Salou. Mỗi cây cung chữ thập còn không bằng cả kích thước của bàn tay Salou nữa.
Salou sững sờ mà nhìn vào thứ gì đó trên tay, hỏi: “Đây là món đồ chơi mà cậu dùng nguyên liệu còn lại làm ra sao?”
Cậu mới là đồ chơi, cả nhà cậu đều là đồ chơi á! Khả năng của Lâm Kỳ bị coi thường, trong lòng liền xù lông lên, nói rõ với Salou: “Đây cũng là vũ khí đó, tuy là uy lực nhỏ hơn cây nỏ lớn nhiều, nhưng để bên cạnh phòng thân là đủ rồi. Tôi làm mẫu cho cậu xem”.
Nơi xong, Lâm Kỳ lấy một cái trong đó ra, đem cây tên nhỏ nhét vào, nhắm vào một miếng gỗ ở cách đó không xa. Chỉ nghe một tiếng “phốc”, cây tên nhỏ liền đâm vào trong miếng gỗ.
“Ồ, thật là lợi hại!” Hai mắt Salou nhìn đăm đăm, cảm thấy phối ngẫu của mình thật sự là rất rất giỏi.
Lâm Kỳ bước lên nhổ cây tên nhỏ xuống, đắc ý nhìn vào Salou: “Hừ hừ, biết sự lợi hại của anh chưa hả. Tôi tổng cộng làm mười cây tên, cung chữ thập mini chúng ta mỗi người một cái, tên thì một người 5 cây, nếu như bôi lên tên một ít độc làm người ta tê liệt thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn”.
Về phần tại sao sẽ làm hai cái, Lâm Kỳ mới không thèm thừa nhận cậu muốn dùng vũ khí tình nhân với Salou đâu!
Salou lấy cung chữ thập đeo lên hông, hỏi: “Cái này chỉ có hai người chúng ta có thôi sao?”
Lâm Kỳ không được tự nhiên mà ho khan một tiếng, trả lời: “Nói thừa, làm thứ này rất hao tâm tốn sức, ông đây mới không rảnh mà làm hơn 10 cái 20 cái đâu”.
Salou cũng không có khái niệm gì với mấy thứ đồ tình nhân này, nhưng nghe được câu trả lời của Lâm Kỳ, trong lòng cậu ta lập tức ấm áp dạt dào. Salou từ trước tới giờ đều thuộc phái hành động, đầu vừa nghĩ tay chân liền làm theo, lập tức tiến lại gần Lâm Kỳ nhẹ nhàng liếʍ lên vành tai của cậu, nói như thở vào bên tai Lâm Kỳ: “Lâm Kỳ, tôi muốn…..”
Mặt của Lâm Kỳ “xoạch” một cái liền đỏ lên: “Muốn, muốn cái đầu cậu….. ah~~~”
Một chữ cuối cùng khi Salou với
tay vào giữa quần cậu, liền quỷ dị mà bị bẻ cong.
Cho nên mới nói, vây lưng bằng da thú này kia thật sự là chả dùng được mà! Sao lại có thể không có đáy quần cơ chứ? Gió thổi JJ mát quá đi à!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Tôi Là Người Đứng Đắn
- Chương 25: Đồ Tình nhân