Giờ phút này, Thời Giản có vài phần chột dạ.
Trong khi mọi người đều nói về trải nghiệm tối hôm qua, cô hoàn toàn không thể phát biểu câu nào, rốt cuộc sau khi say ngủ, cô không biết gì nữa cả.
Hơn nữa giữa một đám người đầy quầng thâm mắt, tinh thần Thời Giản rất tốt, có vẻ không hợp nhau. Nhận thấy không ít ánh mắt nhìn về phía mình, Thời Giản thản nhiên đổi chủ đề câu chuyện.
“Có phải chúng ta phải nghĩ lại đối sách?”
Trương Đống gật đầu: “Đúng vậy, người nhiều lực lượng đại, chúng ta cùng nhau nghĩ cách thông quan đi.”
Trương Đống cũng chú ý tới khí sắc tốt đẹp của Thời Giản, rất là kính nể đối với Thời Giản, lại lần nữa phát ra cảm khái trong lòng——
Em gái tên là Thời Giản này, (狼人) không đơn giản nha!
Đột nhiên bị đưa đến nơi nguy hiểm như vậy nhưng không khóc không nháo, mặt không đổi sắc, lúc nào cũng giữ được sự bình tĩnh!
Buổi tối còn có thể ngủ say giấc, đảm bảo bản thân có được đủ tinh lực để đối phó sự kiện đột ngột phát sinh, thông minh!
Hiện tại còn dẫn đầu tổ chức mọi người nghĩ cách.
Trương Đống cực kỳ thưởng thức Thời Giản, trong khoảnh khắc sinh tử tồn vong, vẻ ngoài xinh đẹp không có tác dụng bao nhiêu, tố chất tâm lý và đầu óc mới là thứ hữu ích.
Không riêng gì Trương Đống, những người còn lại cũng có ý tưởng tương tự.
Thời Giản bắt đầu vấn đề, sau đó tiếp tục thực hiện quy trình, cô đặt câu hỏi: “Nếu trong lâu đài này có thứ đó muốn gϊếŧ chúng ta, vì cái gì không trực tiếp gϊếŧ chết chúng ta?”
Xem xét kỹ nguyên nhân chết của hai người kia, luôn cảm thấy có chút phiền phức, một người là cố gắng trốn thoát khỏi lâu đài, một người thì nhìn trực diện với đôi mắt to.
Thời Giản: Như này không phiền toái sao?
Chẳng lẽ là muốn hưởng thụ từ từ từng bước từng bước sự vui sướиɠ khi có người chết?
Cô cảm giác quản gia Đường viết đầy trên mặt rằng muốn tất cả họ đều chơi xong.
Trương Đống trả lời: “Có hạn chế, đa số phải kích hoạt điều kiện, ví dụ như nhắc nhở của quản gia Đường, không được rời xa chủ nhân mà không từ biệt.”
Thời Giản lấy giấy và bút trên bàn, bắt đầu ghi chép lại, người bên cạnh tiến hành bổ sung.
Những điều kiện kích phát tử vong đã biết là ——
1: Rời khỏi lâu đài mà không từ biệt.
2: Nhìn trực diện đôi mắt to phát ra ánh sáng đỏ.
3: Rời khỏi phòng lúc nửa đêm 12 giờ.
Hai điều phía trước đã được xác minh, điều cuối cùng tạm thời không biết, nhưng hẳn là đúng.
“Ùng ục ——”
Một âm thanh từ bụng vang lên, Thời Giản ngẩng đầu lên, cô gái mặt tàn nhang ôm bụng, mặt đỏ bừng: “…Đói bụng, lúc tôi bị đưa vào đây còn đang tăng ca, còn chưa kịp ăn cơm chiều.”
Quản gia Đường thật ra có chuẩn bị cơm cho bọn họ, nhưng là những thức ăn đó không thể ăn được.
Thời Giản ăn chay quanh năm, thuộc giống loài nữ minh tinh hằng năm nhịn đói, hiện tại cô không đói, nhưng việc này nhắc nhở cô điều kiện tử vong thứ tư.
“Còn có thể chết đói.”
Bọn họ không có đồ ăn.
Trương Đống cau mày: “Gió lùa, mưa dột cũng không phải là chuyện nhỏ.”
Đã có người bị cảm lạnh, vẫn luôn hắt xì nãy giờ, thể chất yếu đi, bị bệnh sẽ có nguy cơ tử vong. Hơn nữa, ai biết được buổi tối có lạnh hơn hay đột nhiên mưa đá hay không.”
Chuyện gì cũng có thể xảy ra, hiện tại phòng hoàn hảo không hao tổn gì mà buổi tối đều bị mưa dột một cách khó hiểu. Đây vẫn là tầng một của lâu đài, cố tình mưa dột rõ ràng có dụng ý xấu.
“Chúng ta phải mau chóng rời khỏi lâu đài. Rời đi lâu đài hẳn là cách thông quan phó bản.”
“Nhưng là ra không được, đi ra ngoài lập tức sẽ chết, phải được sự đồng ý của chủ nhân, phải làm cách nào để chủ nhân trở về.”
“Nhưng mà không quen biết chủ nhân của ông ta, tôi thấy tên quản gia Đường kia rõ ràng là muốn giữ chúng ta ở lại đây đến chết!”
Mọi người lại lần nữa trở nên nôn nóng bất an.
Thời Giản biết tại thời điểm như thế này, chính là lúc vai chính nên bước ra sân khấu.
Cô diễn mấy chục bộ kịch, phim ảnh, tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, cô nên đứng ra, vẻ mặt bình tĩnh, môi nở nụ cười, dùng giọng nói kiên định và mạnh mẽ nói với mọi người, không cần hoảng, cô có biện pháp, hãy để cô phát huy tài trí của mình.
Đây là thời khắc đỉnh cao.
Vai chính xinh đẹp ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt tất cả mọi người thoát khỏi nguy hiểm, giống như một vị chúa cứu thế.