Chương 5

Thời Giản đứng bên cạnh cái gọi là hồ suối nước nóng, nhìn cái hồ bốc hơi nghi ngút, thỉnh thoảng còn sủi bọt, cô cảm thấy phó bản này thật sự không có ý định để mọi người được yên ổn rồi.

Ngâm mình trong nước sôi, trực nấu chín người luôn?!



“Đã muộn rồi, khách mời xin về phòng nghỉ ngơi, nhắc nhở một chút, chủ nhân thích yên tĩnh, sau 12 giờ không được rời khỏi phòng đâu nhé.”

Quản gia Đường để lại câu nói này rồi lại biến mất.

Thời Giản cảm thấy câu nói này của quản gia Đường có ý nghĩa đặc biệt, là lời nhắc vô cùng quan trọng, Trương Đống cũng chứng thực điều này, anh ấy nhấn mạnh nhiều lần.

“Nhất định không được rời khỏi phòng sau 12 giờ, ra ngoài có thể sẽ xảy ra chuyện xấu đó.”

Trở về phòng, bạn cùng phòng tạm thời là cô gái thành thị hỏi Thời Giản: “Cô có muốn tắm không?”

“Tôi muốn tắm, mà tôi tắm khá lâu, sắp 12 giờ rồi…”

Ý cô ta là muốn Thời Giản nhanh một chút, tốt nhất là đừng tắm, là kiểu người khá ích kỷ.

Nếu là bình thường, Thời Giản có thể sẽ cãi lại một câu, nhưng hôm nay tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, trong hoàn cảnh này cũng không muốn phí sức tranh cãi với cô ta.

Vì vậy cô lắc đầu: “Không tắm, tôi tắm trước đó rồi, chỉ cần rửa tay là được.”

Thời Giản đã tắm ở khách sạn, mặc áo choàng tắm tới đây, nên trước khi ngủ cô chỉ cần rửa tay là đủ.

Điểm tích cực ở đây là mỗi phòng đều có phòng vệ sinh riêng, có lẽ cũng vì muốn đảm bảo không ai có thể rời khỏi phòng sau 12h, nếu không có thể xảy ra tình huống khẩn cấp thì sẽ vô cùng khó xử.

Cô gái thành thị nghe xong lời của Thời Giản thì nở một nụ cười hài lòng: “Vậy cô đi đi.”

Thời Giản chỉ định rửa tay thôi, nhưng bất ngờ có biến cố xảy ra.

[Chủ kênh, nguy hiểm

[Gương có thứ gì đó, tôi cũng không dám nhìn.]

[Vừa muốn theo dõi lâu dài đã phải bỏ như thế này sao, cô ấy thật không may mắn rồi, chỗ khác không có chuyện gì mà. QWQ]

Thời Giản cúi đầu rửa tay, gương treo trước bồn rửa tay ban đầu mọi thứ vẫn bình thường, phản chiếu hình dáng của cô và những đồ vật xung quanh, nhưng đột nhiên biến thành một người phụ nữ tóc dài không mặt.

Người phụ nữ trong gương sống bằng nỗi sợ hãi, càng sợ hãi lại càng mạnh mẽ, dễ dàng chiếm đoạt cơ thể của người khác.

Cô ta từ lâu đã nhắm đến Thời Giản, đẹp như vậy, lại nhút nhát như vậy, chẳng phải là để dành riêng cho cô ta hay sao?

Chân Thời Giản run không chỉ bị khán giả trong phòng livestream nhìn thấy, mà cả người phụ nữ trong gương cũng nhìn thấy.

Người phụ nữ trong gương hài lòng quan sát Thời Giản, cơ thể phấn khích đến rung rinh, cô ta đã coi cơ thể của Thời Giản như của mình.

Người phụ nữ trong gương chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận tiếng thét của Thời Giản, khán giả trong phòng livestream hoảng hốt, cho rằng Thời Giản sắp gặp nguy hiểm.

Thời Giản ngẩng đầu lên.

Vừa lúc bắt gặp người phụ nữ trong gương đang giương nanh múa vuốt.

Thời Giản quay người rời đi, vừa đi vừa xoa xoa tay, không thể không phàn nàn: “Mọi thứ xung quanh nơi này xấu thật đấy.”

Không biết bao giờ cô mới có thể quay lại.

Không có tiếng thét, không có sự sợ hãi.

Người phụ nữ trong gương “xung quanh xấu thật”: ???

Khu bình luận nổ tung, thảo luận sôi nổi.

[Haha tại sao lại như vậy chứ!]

[Tôi thậm chí nhìn thấy chút nghi hoặc từ gương mặt không có mặt kia?]

[Chủ kênh mới dường như hoàn toàn không nhận ra người phụ nữ trong gương, coi cô ta như những thứ xấu xí xung quanh của lâu đài.]

Thời Giản không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cô hoàn toàn không nhận thấy thứ trong gương là một con quái vật có khả năng tấn công.

Sau khi trải qua những đoá tường vi nhãn cầu, bữa tiệc thịt thối và suối nước nóng nước sôi, dây thần kinh của cô đã bị tê liệt, cho rằng chúng cũng tương tự như nhau, chỉ khiến cô rớt giá trị SAN* xuống thôi.

*Độ lý trí, tỉnh táo



Sau khi Thời Giản tránh thoát người phụ nữ trong gương liền nằm xuống giường ngủ, cô cố gắng xoá bỏ mọi suy nghĩ hỗn loạn và nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Hôm nay đối với cô là đã khá muộn, Thời Giản thường chỉ thức khuya khi thực sự cần thiết, còn lại cô luôn đi ngủ sớm, cô còn bị nhiều fan chế giễu là bảo bối có thói quen đi ngủ sớm, nằm ngoài nhóm thanh niên thích thức khuya.

Tất nhiên không phải điện thoại không thú vị, nhảy disco không ý nghĩa, nhưng thức khuya đồng nghĩa với việc bị mụn, phù nề, quầng thâm…

Ngủ là cách làm đẹp tốt nhất.

Cô gái thành thị trước khi vào phòng tắm nhìn thấy động tác của Thời Giản, cô ta có hơi nghi hoặc, không tin là có người vẫn ngủ được.

Ban đầu Thời Giản thật sự có chút khó chịu, không ngủ được, nhưng nghĩ về tác hại của việc thức khuya thì lại ép mình phải ngủ.

Mười hai giờ đêm, tiếng chuông vang lên trong lâu đài, hai quả cầu mắt phát ra ánh sáng đỏ tiến vào từ khe cửa của phòng, chúng nhảy và lăn trên sàn như những viên bi, phát ra âm thanh vang vọng, tiếng vang được phóng đại vô hạn giữa đêm tĩnh lặng.

Thời Giản nằm trên giường không nhúc nhích.

Hai quả cầu lơ lửng, tiến lại gần khuôn mặt của Thời Giản, soi rõ gương mặt cô.

Thời Giản nằm trên giường thở đều, ngủ vô cùng bình yên.

Hai quả cầu đợi một lúc vẫn không thấy Thời Giản có ý định thức giấc, chúng ngán ngẩm rời đi, tìm mục tiêu tiếp theo.

Sáng hôm sau, Thời Giản vừa mở mắt đã thấy cô gái thành thị mặt mày mệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm, Thời Giản ngạc nhiên: “Cô sao vậy, không ngủ được à?”

Để đạt được hiệu ứng như vậy chắc phải thức cả đêm.

Cô gái thành thị còn ngạc nhiên hơn: “Cô ngủ sao?”

Thời Giản gật đầu, không ngủ thì sao?

“Vậy chắc cô không biết đêm qua có hai quả cầu lớn tuần tra trong phòng, đêm qua phòng còn bị gió lùa, mưa tạt…”

Khi cô gái thành thị nhìn thấy Thời Giản tràn đầy sức sống, sắc mặt tỉnh táo, cuối cùng cũng chắc chắn Thời Giản thực sự đã ngủ rất say, còn ngủ ngon nữa.

Cô gái thành thị không ngủ cả đêm, cảm thấy vô cùng mệt nhọc.

Cô ta chưa bao giờ trải qua một đêm khó khăn như vậy, ngay lúc phát hiện những quả cầu nhảy nhót trên sàn, trực giác của cô ta mách bảo nếu bọn nó phát hiện mình chưa ngủ sẽ không có chuyện tốt, vì vậy vô ta nhắm mắt chờ bọn nó rời đi, qua một lúc lại thấy phòng bị gió lùa và mưa tạt.

Ban đầu còn tưởng Thời Giản đang giả vờ ngủ như cô ta, không ngờ cô hoàn toàn không biết gì.

Thời Giản đứng dậy, cô thật sự không biết.

Nhưng Thời Giản phát hiện sàn nhà có dấu nước còn đọng lại, sờ chăn cũng có chút ướt.

Thời Giản hiểu ra, lẩm bẩm: “Thảo nào tối qua thấy hơi lạnh.” Cô còn mơ hồ tưởng mình đang ở phim trường.

Thời Giản có yêu cầu rất cao về chất lượng cuộc sống, nhưng không phải không thể chịu khổ, trong thời gian quay phim, nằm ngủ thẳng cẳng trong môi trường không tốt cho lắm cũng là chuyện thường tình.

Cô gái thành thị: “...”

Hai người không tiếp tục cuộc trò chuyện nữa, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, tim Thời Giản đập thình thịch.

Có chuyện bất thường xảy ra.