Chương 2

Sau khi Thời Giản bị đưa đến đây, ngoại trừ những người xa lạ đang hoảng loạn xung quanh, lâu đài to lớn này lại vô cùng vắng vẻ, cho dù mọi người có hô hào tìm kiếm chủ nhân cũng không có ai đáp lại, nhưng bây giờ một người đàn ông trung niên gầy gò trông giống như một quản gia lại đột ngột xuất hiện ở lối vào cầu thang.

Thời Giản chắc chắn không có bất kỳ kẻ nào ở đó vào 2 giây trước.

Đối phương đầu tiên liếc nhìn một lượt tất cả mọi người, rồi mới nói với giọng điệu bình tĩnh.

"Hoan nghênh các vị đến lâu đài hoa Tường Vi, tôi là quản gia họ Đường, có thể gọi tôi là quản gia Đường."

"Chủ nhân nơi này tạm thời có việc, sẽ không trở về do lịch trình bị trì hoãn, nhưng ngài đã dặn dò tôi tiếp đãi các vị đây thật tốt, hy vọng mọi người có thể ở đây ăn uống ngon lành chơi bời vui vẻ, có được một kỳ nghỉ tuyệt vời."

"Phải rồi." Ông ta giống như vừa nghĩ đến điều gì, bổ sung thêm.

"Mọi người đều là khách mời do chủ nhân mời tới, chủ nhân rất hiếu khách, nhưng không thích người vô lễ, tuyệt đối không nên rời đi mà không cáo biệt với ngài, nếu không, tự mình gánh lấy hậu quả."

“Ăn uống ngon lành chơi bời vui vẻ”, ”Một kỳ nghỉ tuyệt vời”.

Những lời này vừa nói ra, ai cũng cảm thấy cực kỳ vô lý, chẳng hiểu sao bị lôi đến cái nơi như thế này, lại còn đe dọa không cho người ta rời đi.

Còn nói lý không hả!

Cả đám người cảm xúc hỗn loạn, sau khi nhìn thấy nhân viên nội bộ trong lâu đài, họ như tìm được một lối thoát.

Có một người mặc áo hoa hoè, toàn thân một mùi rượu, thoạt nhìn như cậu ấm này vừa chui ra từ quán bar, cậu ta vọt tới trước mặt quản gia Đường, say khướt, hùng hùng hổ hổ.

"Thằng khốn nào còn giả thần giả quỷ, mau bảo nó cút ra đây, ông đây cho nó biết tay, mẹ nó đang uống rượu, đưa tao đến chỗ này, có phải là thằng con hoang nhà họ Đinh..."

Những người còn lại cũng phụ họa theo, nhưng bọn họ không uống rượu nên nhận biết tình huống rõ hàng hơn, không dám mắng chửi cùng cậu ta.

"Đây là đang nhốt người phi pháp!"

"Ai là khách do chủ nhân ông mời chứ, tôi không biết chủ nhân của ông là ai, lập tức thả chúng tôi về, nếu không sẽ báo cảnh sát đấy."

"Lúc nào chủ nhân của ông mới trở về?"

Mặc kệ là bị chửi rủa thẳng mặt, hay bị cảnh cáo như thế nào, sắc mặt quản gia Đường vẫn luôn giữ nguyên, còn về phần chủ nhân lâu đài lúc nào trở về.

Quản gia Đường buông tay, rất vô trách nhiệm: "Tôi cũng không biết."

Thật đúng là có người mang theo điện thoại, Thời Giản thấy đối phương đang gọi 110.

Cô trở nên hứng khởi, chờ đợi giọng nói thân thiết của chú cảnh sát bên kia vang lên.

Nhưng mà thứ hiện ra lại là thông báo "Không thể kết nối, không có tín hiệu!" Sắc mặt cô gái cầm điện thoại rất khó coi.

Lòng Thời Giản lại trầm xuống.

Không thể gọi cảnh sát.

"Hay là, gọi điện cho vị chủ nhân kia đi?"

Cô gái cầm điện thoại: ??? Nói tôi sao?

Không, lời này là Thời Giản nói với quản gia Đường.

Thời Giản nghĩ lâu đài này có đèn chùm, quan sát chung cũng có khá nhiều nội thất hiện đại ở đây, hẳn là tên quản gia kia cũng có điện thoại nhỉ?

Sau khi đối phương tiết lộ tin tức, chủ nhân sẽ là người quyết định bọn họ có thể trở về hay không, đã như vậy rồi...

Thời Giản đề nghị: "Ông không biết khi nào anh ta trở về, gọi điện thoại chẳng phải sẽ biết sao, cả đám người chúng tôi cũng không thể chờ mãi được, chúng tôi còn có việc."

Ngày mai cô còn phải đi quay phim.

Từ đầu đến cuối, quản gia Đường vẫn luôn ung dung tự tại, dường như chỉ đang nhìn một đám sâu kiến giãy giụa, lại không nghĩ rằng mình sẽ bị nhắc tên, lập tức có chút đờ người.

Dưới cái nhìn chăm chú của Thời Giản và sự mong chờ của những người còn lại, cuối cùng Quản gia Đường cũng thật sự làm bộ móc điện thoại ra.

Tuy nhiên ông ta bỗng mỉm cười nói: "Rất xin lỗi, không thể kết nối, không có tín hiệu, có lẽ do gần đây trời luôn đổ mưa to."

Lại còn dùng lý do giống vừa nãy.

Thời Giản: “..."

"Mẹ nó, phiền vãi, mấy người nói nhiều với ông ta làm gì, ông đây đi, không có thời gian chơi cosplay với mấy người đâu, thời đại nào rồi còn gọi chủ nhân..."

Cậu ấm kia không kiên nhẫn được nữa, hiện tại đã mất hết kiên trì, cậu ta quẳng lại một câu như vậy, không thèm quay đầu lại đi đến cánh cửa lớn đang đóng chặt của lâu đài.

"Này, từ từ đã."

Quản gia Đường không có ý định ngăn cản cậu ấm, nhưng những người xung quanh quanh lại muốn gọi cậu ta lại, tuy nhiên mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Chỉ thấy tay cậu ấm vừa mới chạm vào tay nắm cửa điêu khắc hoa văn của cánh cửa: "Bùm ——" Một tiếng, cơ thể cậu ta tựa như bị trương phồng, nổ tung trong nháy mắt.

Một làn sương mù đỏ thẫm mù mịt tại nơi cậu ta đứng, đó cũng là máu thịt bị nổ tung trên cơ thể cậu ta.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

Mấy giây trước còn là một người đang sống sờ sờ, bây giờ lại chỉ còn một đống máu thịt vụn vãi.

Không phải trò đùa nơi này thật sự sẽ gϊếŧ người!

Sau một lúc yên tĩnh, tiếng thét, tiếng nôn mửa liên tiếp vang lên không ngừng, vài người run rẩy trực tiếp ngã trên đất.

Quản gia Đường nhìn khung cảnh thảm liệt kinh khủng trước mặt, đường cong trên khóe miệng giương cao, ông ta lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, dùng giọng điệu đầy ác ý ngâm khẽ.

"Các vị khách đây cứ tự nhiên, hãy xem lâu đài Tường Vi như nhà của mình, tôi sẽ đi chuẩn bị một bữa tối phong phú cho mọi người."

Sau khi nói xong, ông ta trực tiếp quay người rời đi.

...

"Tất cả mọi người bình tĩnh một chút, tôi biết mọi người rất sợ hãi, rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng chúng ta vẫn phải tiếp nhận hiện thực, tôi là người hướng dẫn mới của mọi người, so với các vị cũng cọi như là streamer có kinh nghiệm, tôi là Trương Đống."