Chương 14

Cô gái trẻ mặt tàn nhang cúi đầu ủ rũ, hốc mắt đỏ lên, trông rất khổ sở. Cô ấy có ấn tượng khá tốt với Thời Giản, đêm đó trời lạnh xuống, Thời Giản chính là người đầu tiên ôm chăn ra khỏi phòng.

Cô gái trẻ mặt tàn nhang cảm giác người tiếp theo xảy ra chuyện là mình.

Lại một người nữa qua đời, đa số mọi người nhìn về phía quản gia Đường, trong ánh mắt mang theo phẫn nộ, nhưng kiêng kị năng lực của đối phương mà không dám nói gì.

Quản gia Đường bị mọi người nhìn bằng ánh mắt căm hận cũng không ăn thêm “điểm tâm” mới.

Chỉ một ngày mà thân thể ông ta đã từ to như thùng nước khôi phục thành hình dạng khô gầy, ông ta đã tiêu hóa hết cô gái thành thị.

Đối với chuyện thiếu một người nhưng không phải chuyện mình cần giải quyết, quản gia Đường cũng không tìm hiểu sâu.

Muốn biến mất ở lâu đài Tường Vi, là một việc rất dễ dàng.

——Trái tim và não của “điểm tâm” có lẽ đã bị gai hoa tường vi đâm thủng, khi cô ta còn chưa chết hẳn, trơ mắt nhìn máu tươi của chính mình bị từ từ hút khô, cuối cùng ngừng thở trong sự lạnh lẽo, đau đớn và tuyệt vọng; mà máu tươi của cô ta sẽ tẩm bổ những nhánh tường vi leo trên cửa sổ kia, giúp những đóa hoa tường vi càng nở rộ kiều diễm…

“Cộp —— cộp—— cộp——”

Tiếng bước chân nhẹ nhàng do dép bông dùng một lần chạm xuống thảm, thanh âm không lớn nhưng cũng đủ đánh gãy quản gia Đường đang vui sướиɠ tưởng tượng.

Một cô gái mặc áo ngủ tơ lụa màu đen xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Đây là Thời Giản chứ còn ai.

Quản gia Đường: “…”

Mọi người còn lại: “…”

Im lặng là bầu không khí trong lâu đài Tường Vi sáng nay.

Thời Giản không sợ bị mọi người nhìn chằm chằm, cô bị nhìn chằm chằm là chuyện bình thường, nhưng mà vẫn nên nói cái gì đó thì hơn nhỉ.

Vì thế, Thời Giản mở miệng: “Ngại quá, tôi đến chậm.”

Phòng ngủ quá thoải mái, giường nệm quá mềm mại, nữ minh tinh vẫn luôn am hiểu khống chế thời gian như cô cũng hiếm khi ngủ quên một lần.

“Cô không chết sao?”

Có người kinh ngạc buột miệng thốt ra.

Quản gia Đường: Cô ta không chết?!

Thời Giản nhăn mày: “Ai đi đồn tôi đã chết vậy?”

Trương Đống và cô gái mặt tàn nhang đồng loạt lắc đầu: Không liên quan đến bọn tôi!



Thời Giản đi lên lầu hai xong còn có thể hoàn hảo không tổn hao gì mà đứng ở chỗ này, Trương Đống cực kỳ vui, anh ấy tò mò: “Tình huống trên đó thế nào, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Có phải đại lão đã chân đá đôi mắt to, tay đấm quản gia Đường nên mới có thể hoàn hảo không tổn hao gì mà đứng ở chỗ này không?

Thời Giản nghĩ một chút, trả lời đúng sự thật: “Chuyện gì cũng không xảy ra.”

Trương Đống trợn tròn mắt: “Hả?”

Đúng vậy, chuyện gì cũng không xảy ra, ngay cả Thời Giản cũng cảm thấy không thể tin được.

Buổi tối, phòng ngủ xa hoa trên lầu hai không hề bị lọt gió, mưa dột hay mưa đá. Qua 12 giờ, Thời Giản chờ đợi quản gia Đường đến ăn thịt cô. Thời Giản đã chuẩn bị sẵn tư thế thật xinh đẹp để ra đi, nhưng đợi một tiếng lại một tiếng mà quản gia Đường không thấy xuất hiện.

Thời Giản chờ đợi một hồi rồi ngủ thϊếp đi.

Trong phòng ấm áp và khô ráo, giường ngủ mềm xốp đàn hồi, Thời Giản như được quay về trước khi đi vào trò chơi phát sóng trực tiếp khốn kiếp này, một giấc này ngủ thật sự êm đẹp, chất lượng cũng rất cao, chờ Thời Giản tỉnh giấc xuống dưới tập hợp thì đã trễ.

[Streamer này may mắn quá đi!]

[Rút lại lời nói streamer vận khí xấu, 12 giờ đêm không có mặt trong phòng cũ mà vẫn không bị ăn, cô ấy là người cực kỳ may mắn mới đúng.]

[Hình như quản gia Đường không dự đoán được sẽ có người lên lầu hai ngủ, nhưng mà hiện tại đã bại lộ, không ổn rồi…]

Thời Giản nói ra suy đoán của mình: “Quản gia Đường có lẽ không biết tôi lên lầu hai, tối nay hẳn sẽ đi kiểm tra phòng.”

Nghe vậy, Trương Đống nói tiếp: “Vậy tối nay cô đừng lên lầu hai nữa.”

Thời Giản: “Tối nay tôi vẫn sẽ ngủ lầu hai.”

Hai người đồng thanh nói.

Trương Đống: ??? Cô đang nói cái gì vậy?

Biết rõ trên núi có hổ còn leo lên núi hả?



Trương Đống dẫn dắt mọi người tiếp tục nỗ lực tìm cách rời đi lâu đài Tường Vi. Hiện tại, điểm mấu chốt để thông quan nằm ở chủ nhân của lâu đài, nhưng chủ lâu đài vẫn chưa có dấu hiệu xuất hiện, mọi người không hề có cách gì để liên hệ với người đó.

Trương Đống làm liều, quanh co lòng vòng muốn tìm hiểu tin tức từ quản gia Đường nhưng ông ta luôn giả vờ không biết.

Hỏi một câu, trả lời không biết ba câu.

Liên lạc cũng không được.

Hôm nay lại là một ngày không có thu hoạch, Thời Giản cũng chấp nhận hết, hiện tại cô không còn sợ hãi nữa, buổi tối cũng không hề nghe mọi người khuyên can, sau khi tan họp vẫn đi lên lầu như cũ.