Chương 38. Trường học ma quái (11). Thông báo

Kỳ Vân, biết cậu viết nhật ký?

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm thế nào điều này có thể xảy ra? !

Đường Ninh thậm chí không có thời gian để nghĩ về điều đó, bởi vì ưu tiên hàng đầu là cứu Cố Minh và những người khác!

Nhưng câu trả lời mà Kỳ Vân muốn nghe là gì? Anh ấy muốn nghe gì? Làm sao để Kỳ Vân vui? !

Suy nghĩ Đường Ninh chưa bao giờ chạy với tốc độ cực hạn, lúc trở về ký túc xá chiều nay, hắn cùng Kỳ Vân vươn tay nhúng nước, Kỳ Vân chủ động đưa nước cho hắn uống, sau đó, cậu luôn luôn giấu nhật ký đi, nếu Kỳ Vân muốn đọc nhật ký cậu cũng sẽ không đọc nó được trong thời gian này.

Nói cách khác, Kỳ Vân nguyện ý cho hắn uống nước, đó là chuỗi hành vi biếи ŧɦái của cậu ta!!

Đã nói hết lời này, Kỳ Vân vẫn là cho hắn uống nước, chẳng lẽ Kỳ Vân có chút ... thích hắn sao?

"Bởi vì ... tôi yêu anh," Đường Ninh gian nan nói ra từng chữ, lời nói dối này cậu đã nói quá nhiều lần, cậu nghĩ mình có thể dễ dàng nói ra như trước, nhưng trong nháy mắt cậu nhớ tới Mộ Diệc Kỳ.

Cậu không nhìn rõ mặt đối phương, cũng không nhìn thấy phản ứng của người nọ, nhưng phòng ngủ đối diện cậu cũng không thể đợi thêm được nữa, Đường Ninh run rẩy hỏi: "Anh có thể đi cứu họ được chưa? ”

Sau đó Đường Ninh cảm thấy l*иg ngực cậu đang dựa vào có chút chấn động, kia tựa hồ là âm thanh bật cười trong sung sướиɠ.

Một người không hay cười, đặc biệt là người như Kỳ Vân, khi cười lên chỉ có thể khiến Đường Ninh cảm thấy sợ hãi.

“Suỵt—” Ngón tay đặt lên môi hắn, giọng nói khàn khàn lạnh lùng của Kỳ Vân từ trong bóng tối phát ra: “Câu trả lời này bây giờ không dành cho tôi.”

Có ý gì?

Đường Ninh hoàn toàn ngẩn ra, còn chưa hiểu được ý tứ bên trong lời nói của Kỳ Vân, thì ngay sau đó, hắn đã hoàn toàn bị Kỳ Vân ôm chặt!

Kỳ Vân ôm hắn rời giường!

Đường Ninh sững sờ, hắn nghe được động tĩnh quái vật bên ngoài, Kỳ Vân ôm hắn bước ra cửa!

Điên! Kỳ Vân điên rồi! ! !

Đường Ninh nhắm mắt lại lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt cũng không ngừng chảy ra, sợ tiếng kêu lớn của mình sẽ quấy rầy đám quái vật, cho nên cố hết sức giữ cho giọng nói của mình thật thấp, giống như một đóa hồng ướŧ áŧ.

Kỳ Vân bước đi không dừng lại, Đường Ninh theo bản năng dựa đầu vào tai Kỳ Vân, bởi vì cậu không nhìn thấy gì, lại đi vừa nhanh vừa vội, môi Đường Ninh chạm vào vách tai của Kỳ Vân, tất cả những gì vừa nói đều vỡ vụn cầu xin lòng thương xót: "Không, không ... “

Đừng đưa tôi ra ngoài!

Buông tôi ra!

Tôi không muốn—

Kỳ Vân đá tung cánh cửa phòng ngủ.

Tiếng động ồn ào làm dịu đi động tĩnh của phòng 302. Trong đêm đen, dường như có vô số ánh mắt tò mò tập trung vào hành lang, Đường Ninh sắp ngất đi, hắn giống như bị một người đàn ông mạnh mẽ lột ra tấm da bên ngoài, để lộ phần thịt mềm mại bên trong.

Nhìn tôi! Lại đây!

Kỳ Vân ôm lấy cậu, dễ dàng đi lại, bước đến cửa phòng ngủ của 302. Đường Ninh co ro trong vòng tay của Kỳ Vân, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Kỳ Vân vang lên: “Mọi người ở 302 đã ngủ rồi.”

Âm thanh bén nhọn: “Ahhhhhh !!!”

Nhưng trừ bỏ ở một bên từ điên cuồng gào thét, thì thứ đó hoàn toàn không dám trái lời Kỳ Vân, cũng chỉ có thể ở trong phòng ngủ thét chói tai.

“Câm miệng.” Kỳ Vân lãnh đạm nói.

Vì vậy, tiếng thét bén nhọn qua biến mất trong tích tắc.

Xung quanh im lặng, im lặng đến nỗi Đường Ninh có thể nghe thấy tiếng thở lộn xộn của chính mình.

Kỳ Vân đột nhiên thay đổi tư thế, đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy đầu gối Đường Ninh, áp lưng vào cánh cửa gỗ phòng ngủ số 302. Hai bả vai nhô lên như cánh bướm của cậu không ngừng run rẩy, ở tư thế này Đường Ninh có thể dễ dàng ngã xuống, trong lòng hoảng sợ, cậu không còn cách nào khác là nắm lấy vai của Kỳ Vân.

Cậu nghe thấy âm thanh quỷ quái thì thào, “Bây giờ, đến lượt cậu nói.”

Không, đừng, đừng ở đây chứ…

Môi Đường Ninh run lên, giống như một con cá bị mắc cạn đang liều mình vũng vẫy.

Như thế nào, như thế nào...... Sẽ có người như vậy?

Cậu hoàn toàn không nhìn thấy gì, cũng không dám mở mắt, nhưng vẫn cảm giác được Kỳ Vân đang đến gần, hương thơm lạnh lẽo cuốn lấy hắn, Kỳ Vân áp lên trán hắn, chóp mũi chạm vào nhau, thân mật xoa xoa hai bên tai và thái dương: “Người ở phòng 302 sắp tỉnh rồi.”

Người ở 302 có tỉnh hay không chỉ nằm giữa lời nói của Kỳ Vân.

Nói một cách chính xác, đó là lời của Đường Ninh.

Mọi người đều tỉnh táo!

Tất cả mọi người!

Tất cả đều có thể nghe thấy ... tất cả đều có thể nghe thấy ...

Đường Ninh run lên khi cậu bị tra tấn bởi sự công nhận này, hai chân treo trên cánh tay của Kỳ Vân dường như bị một roi vô hình quất vào, mu bàn chân xinh đẹp căng chặt đến không thể tưởng tượng.

Kỳ Vân dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm lên cánh mũi đau nhức của Đường Ninh, hai người hô hấp giao nhau, một người trầm tĩnh lại kiềm chế, người kia run rẩy mà "hỗn loạn".

“Tôi, tôi…” Đường Ninh nghe thấy giọng nói nức nở của cậu, “Tôi yêu anh.”

Giọng nói của Kỳ Vân mềm mại, dịu dàng lạ thường: “Em yêu anh đến mức nào?”

Tên quỷ này! Ác quỷ! ! Tôi không yêu anh! Tôi không yêu anh chút nào! ! !

"Rất ..." Đường Ninh dùng hết sức nắm lấy cánh tay Kỳ Vân, cậu vừa khóc vừa nói: "Tôi rất anh, không có ai yêu anh hơn tôi..."

Người đang ôm cậu thỏa mãn hôn lên nước mắt của cậu.

Hành lang vô cùng im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng Kỳ Vân hôn lên những giọt nước mắt.

Tiếng rít của nước ai cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người, Cố Minh cũng có thể nghe thấy.

Người hâm mộ của cậu sẽ nghĩ gì về cậu đây?

Đường Ninh phát điên lên mất.

Cậu không muốn mất mặt trước mặt Cố Minh, nhưng bị người khác nhìn thấy cũng giống như việc bị Cố Minh bắt gặp vậy.

Có lẽ là nước mắt đã kí©h thí©ɧ Kỳ Vân, hô hấp của hắn càng ngày càng nặng nề, mỗi một nụ hôn đều vô cùng dùng sức, giống như dã thú bị kí©h thí©ɧ đến mức không tự chủ được, Đường Ninh bị hôn tới tấp đến phía sau lưng một chút lại một chút va chạm vào cửa gỗ cũ xưa, nước mắt cậu không ngừng rơi lệ.

Còn có Chu Xuyên, Chu Xuyên và cậu không có giao tình, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt Chu Xuyên nhìn hắn, tuy thường ngày có nhiều ánh mắt xem hắn là cái bình, hắn thật sự không để bụng lắm.

Nhưng sau đêm nay ...

Chu Xuyên sẽ nghĩ gì về cậu?

Đường Ninh muốn đẩy con quái vật bọc da người này ra, nhưng một khi buông tay ra, cậu sẽ mất thăng bằng, chỉ có thể nắm lấy vai Kỳ Vân, buộc phải chịu đựng nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông này.

Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống cằm, rồi từ cằm chảy xuống cổ, Kỳ Vân vùi đầu vào hõm cổ cậu hôn say đắm.

Nó khác hoàn toàn với hình ảnh cự tuyệt khiến người muốn cách xa hàng nghìn cây số vào ban ngày.

Đường Ninh thậm chí còn nghi ngờ rằng nếu nước mắt của mình nhỏ xuống đầu ngón chân, anh chàng này cũng sẽ đặt lên mu bàn chân của mình một nụ hôn nóng bỏng.

Làm thế nào có thể có ... Sẽ có loại người này?!

Đường Ninh sắp phát điên, cậu bị ép phải ngẩng đầu lên, chiếc cổ mảnh mai giống như một con thiên nga sắp chết.

Sau đó, cậu kinh hãi nhận ra rằng người này có vẻ không hài lòng với nụ hôn này mà lướt qua đôi môi. Hàm răng bén nhọn đó đã bắt lấy quả táo Adam của cậu và chà xát từng chút một. Đường Ninh vô cùng kinh hãi. Cậu sợ người kia sẽ cắn đứt cổ và máu và khiến nó sẽ trào ra khỏi động mạch của cậu. Nỗi sợ hãi này đã vượt qua sự xấu hổ của cậu. Đường Ninh càng gọi lớn hơn:"Kỳ Vân ... Kỳ Vân ..."

Cậu gọi đi gọi lại cái tên này.

“Đau.”

Ngón tay mềm mại bấu vào vai Kỳ Vân, Đường Ninh kêu lên:“Kỳ Vân, tôi đau, Kỳ Vân, Kỳ Vân…”

Người này mới là người gây thống khổ, hắn lại bắt lấy đối phương.

Kỳ Vân. Kỳ Vân. Kỳ Vân.

Đường Ninh không kìm được mà bắt đầu hét lên, hắn hận người này xấu xa nhưng lại giả bộ trang nghiêm, xấu xa hơn bất kỳ ai khác, nhưng lại cứ bày ra bộ dáng của 1 quý ông, nếu như vậy, tại sao bây giờ không giả nữa?

Sau đó, cậu có thể giả vờ rằng cậu không biết tất cả những chuyện này.

Sau khi hét lên một lúc lâu, cho đến khi giọng nói trở nên khàn khàn, người đàn ông ngừng ngậm trái táo Adam của mình, âu yếm hôn lên những giọt nước mắt trên cằm cậu và mãn nguyện nói: “Thật ngọt ngào.”

Tên khốn này, tên ác ma này, con quái vật này!

“Như thế nào lại rơi lệ rồi bảo bối?” Âm thành lạnh lẽo êm tai trong màn đêm vang lên, giống như ông trời phán xét một linh hồn nhát gan.

Nói, nói!

“Lại kêu nữa đi.” Tên quỷ quái đó cắn đôi tai của cậu:“Tôi còn muốn nghe.”

Cái gì?

Là Kỳ vân, vẫn là tôi yêu anh?

Đầu óc Đường Ninh choáng váng, cậu khóc:“Tôi yêu anh, Kỳ Vân.”

“Tôi cũng yêu em.” Thanh âm kia cười nói:“Em không biết tôi yêu em nhiều như thế nào đâu.”

Đường Ninh ôm chặt cổ người kia. Cậu vùi mặt vào ngực người kia mà khóc. Cậu buồn bã nhận ra khi người này dịu dàng nói "Tôi yêu em" với cậu, thần sắc căng thẳng và run rẩy của cậu thực sự thả lỏng. Cảm giác an toàn bao trùm lấy cậu...

Chắc có điều gì đó không ổn, hẳn là do ảnh hưởng của con quái vật này đối với cậu, hẳn là không phải vì đối phương bị ám ảnh bởi những nụ hôn “mê hoặc” hết lần này đến lần khác ——

Làm cậu nhớ về Mộ Diệc Kỳ.

Mộ Diệc Kỳ ôn nhu cùng Kỳ Vân hung ác, hắn như thế nào mà lại đem hai người bọn họ ra so sánh với nhau?

Đường Ninh bị cuốn lấy sự tự trách mạnh mẽ, từng tấc da thịt mà Mộ Diệc Kỳ hôn nay đều bị con người kiêu ngạo và vô lý này xâm chiếm, ngay cả cơ thể cũng nhuốm mùi thơm nhàn nhạt đó.

Mộ Diệc Kỳ chắc chắn sẽ làm điều đó.

Mộ Diệc Kỳ chắc chắn sẽ phát điên với cậu trong giấc mơ và sẽ không hôn hay ôm cậu lần nữa.

Nhưng mà a, nếu không có cái ôm của Kỳ Vân lúc này, cậu thậm chí sẽ không có cơ hội đi ngủ và nhìn thấy Mộ Diệc Kỳ.

Khó chịu.

Cậu ghét Kỳ Vân và Mộ Diệc Kỳ.

...

Cũng ghét nhất chính là Đường Ninh.

Làm sao nguơi lại mong manh như thế, dễ vỡ đến mức chỉ một nụ hôn, một cái ôm và một câu nói anh yêu em của người ta có thể chạm sâu vào trong lòng ngươi dễ dàng như thế chứ?

Khóc đến ướt dầm dề Đường Ninh bị ôm trở về chiếc giường chật hẹp, hắn ôm lấy chính mình khóc nức nở như một đứa trẻ hư.

Trong bóng tối mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của Kỳ Vân, lạch cạch, đó là âm thanh của chốt cửa, trong tay Kỳ Vân là chiếc đèn ngủ nhỏ, một nhóm nhỏ ánh đèn vàng ấm áp xua tan bóng tối, rồi ngồi xuống mép giường, ánh sáng tựa như một vũng nước phản chiếu ánh trăng, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, dưới vầng hào quang như vậy, ánh mắt Kỳ Vân tựa hồ cũng nhiễm một tia ấm áp.

Anh dùng khăn mềm lau đi nước mắt trên mặt Đường Ninh, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu trong mắt anh dịu dàng lạ thường.

Đường Ninh nhắm mắt không chịu nhìn Kỳ Vân.

Cậu có thể cảm nhận được cử động của Kỳ Vân, và chiếc đèn ngủ nhỏ được Kỳ Vân đặt giữa gối của họ.

Chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng không tên, đó là mùi trên người Kỳ Vân.

Ánh sáng đèn ngủ chiếu vào qua mi mắt, biến thành màu đen đỏ cam, khiến Đường Ninh không biết vì sao lại nghĩ tới ánh hoàng hôn rực rỡ.

Mùi hương càng lúc càng nồng đượm, như những cành cây mảnh mai mềm mại vươn ra, nở ra những bông hoa thơm ngát, và Đường Ninh chính là người đang ngủ trên cành lớn. Màu đen đỏ cam xuyên thấu từng tầng tầng lớp lớp chạc cây, và được sàng lọc thành những đốm sáng lớn nhỏ chiếu vào trên người hắn.

Cậu trở mình, dây leo thô ráp lại quấn lấy eo cậu, như thể sợ rằng cậu sẽ rơi khỏi cành cây.

Cà cát đằng cũng có mùi thơm thoang thoảng.

Làm người tràn ngập cảm giác an toàn.

Đường Ninh ôm lấy dây leo, ôm hoa vào lòng, ôm lấy Kỳ Vân, hắn vùi mặt vào trong vòng tay của Kỳ Vân, liền nghe thấy tiếng nhảy đều đặn và mạnh mẽ, như là ngày mùa hè đánh trống reo hò ve minh.

Cuối cùng anh ta cũng sa lưới.

Editor có lời muốn nói:

🦆🥀💖

Bộ này sẽ có vài bạn cảm thấy nhân vật chính quá yếu đuối cần phải được người khác chở che thì mới sống được trong các ngục tối. Nghĩ vậy cũng không sai, nhưng nếu xét về mặt thực tế thì đây mới là bình thường, vì một con người chân chính khi gặp phải những chuyện như thế này cũng sẽ nơm nớp lo sợ, cũng sẽ vô thức dựa dẫm và ỷ lại các cá nhân có sức tồn tại khác . Chứ không như các tác phẩm giả tưởng có nhân vật chính cường cường, tâm lý tốt không sợ một thứ gì. Mình nói vậy để các dễ hình dung thôi chứ cũng không có ý chê bai các tác phẩm khác đâu. Mong đừng hiểu lầm ;-;

Tôi cũng sẽ tạm drop bộ này, đến tháng 7 thì sẽ đăng lại, tác giả ra nhiều chương quá nên drop để theo chân tác giả. Thông cảm. Thân!

🦆🥀💖