Phụ trương 05! Phụ trương! Vợ đã chết của tổng tài uống nướ© ŧıểυ ngựa*.
*(Nướ© ŧıểυ từ phần dưới cơ thể của một con ngựa. Sau đó nó được dùng như một từ châm biếm (thường được dùng để mô tả thứ khó chịu gọi là nướ© ŧıểυ ngựa). theo baidu)Tôi là alpha, phó giám đốc phòng kế hoạch của tập đoàn Nghiễm Đạt, nhiệm vụ chính là trông con của chủ tịch.
Tôi trở thành khách quen trong nhà Thẩm Quân Sơn, tần suất đến thăm trong khoảng thời gian này khiến cả tôi cũng phải ngạc nhiên. Mối quan hệ của tôi và Thẩm Quân Sơn trước đây chưa bao giờ tốt như vậy, thậm chí vì một số nguyên nhân, mà có chút xấu hổ. Nhưng mà, ai bảo hai vị thiếu gia yêu thích tôi sâu đậm, đây cũng là sức hấp dẫn, không phải sao?
"A ba, bụng con đang hát."
Thẩm Văn Hân xoa xoa bụng, đáng thương nhìn tôi, tôi đặt quyển bài tập của Thẩm Văn Thư xuống, giơ cổ tay lên liếc nhìn thời gian, quả thật đã sớm qua thời gian Thẩm Quân Sơn trở về thường ngày.
Nhưng rõ ràng là không phải ở Nghiễm Đạt tăng ca, Tôi nhớ buổi trưa hôm nay trông thấy Thẩm Quân Sơn lái xe đi. Đưa Niệm Niệm về nhà rồi, hiện tại cũng không biết rốt cuộc hắn đi đâu.
Tôi nhìn bọn nhóc hỏi một cách bâng quơ: "Ba ba tụi con có nói qua hôm nay muốn đi đâu không?"
Hai cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại, tôi không khỏi thở dài.
"Vậy chú đi nấu cơm, hai con ăn cơm trước vậy."
Tôi vo gạo nấu cơm, rửa sạch rau, cắt nhỏ và bày ra đĩa, xếp hành, gừng và tỏi rồi đun nóng dầu.
Khi nhiệt độ dầu tăng lên, xào gừng và tỏi cho thơm. Lòng tôi một mớ hỗn độn, giống như dầu bắn tung tóe, có chút lo lắng, sự hoảng sợ không rõ nguyên nhân khiến bàn tay đang cầm thìa của tôi run lên.
Trong lòng nghĩ một lượt lại một lượt, Thẩm Quân Sơn đã đi đâu, tại sao không trở về, hắn rốt cuộc là biết cái gì rồi?
Chỉ có điều nhìn tụi nhóc ăn uống thỏa mãn, hoảng sợ trong lòng mới có thể giảm bớt một chút, tôi cố nặn ra một nụ cười: "Chậm một chút, cũng có ai tranh với tụi con đâu."
"Con thỏ nhỏ!" Thẩm Văn Hân nhìn thấy bánh bao thỏ đậu, vui đến nổi trong mắt đầy lấp lánh, nói cũng không nói rõ được.
"Ăn từ từ, đừng để sặc." Tôi vỗ về bàn tay nhỏ bé của bé.
Thẩm Văn Thư cũng cầm lấy một cái bánh bao thỏ, đột nhiên nói: "Chú Đỗ*, con cảm thấy chú với a ba con rất giống nhau."
*(chỗ này bản raw cũng để Thẩm luôn thay vì Đỗ, không biết có nhầm lẫn gì không hay là có ẩn ý gì không nữa. Nhưng tui nghĩ nhầm vì sao lại mạnh dạng đoán nhầm thì về sau sẽ giải thích.:))))"Vậy sao?" Tôi ngây người, rồi mới nói, "Nhưng chú là Alpha, sao là a ba con được."
Thẩm Văn Thư cẩn thận nhìn chằm chằm bánh bao thỏ nhỏ trong bát: "Con nhớ người lắm."
Đôi vuốt thịt của Thẩm Văn Hân vỗ vỗ cánh tay anh trai, vẻ mặt nghiêm túc: "A ba ở đây!"
"Ừ, A ba ở..." Tôi dừng lại, thấy giọng mình run run, "A ba của con vẫn luôn ở đây, sẽ ở bên cạnh tụi con, nhìn tụi con lớn lên."
Hôm đó, Thẩm Quân Sơn trở về vào lúc nửa đêm, trên người đầy rượu. Tôi có chút bái phục hắn còn có thể biết đường về, nhưng chưa kịp nói gì thì hắn đã nôn mửa khắp người.
Thẩm đại tổng tài, thực sự không hề có chút hình tượng nào.
Tôi rất vui mừng vì mình là một Alpha, nếu không thì tôi sẽ chẳng thể giúp được gì cho cái bể bùn lầy này.
"Vợ chết rồi, anh làm cha thế này?!" Tôi vừa mắng vừa ném hắn vào bồn tắm.
Mặc dù tôi biết rất rõ, người này bình thường mưa to gió lớn thế nào cũng bất động an tĩnh như núi. Sau khi xảy ra chuyện, tôi chưa bao giờ thấy hắn thất thố, dù ở công ty hay ở nhà, hắn ta đều tỏ ra bình tĩnh và lý trí, lần cuối cùng hắn suy sụp như vậy đã là chuyện cách đây mười năm.
Cởi bỏ lớp vỏ bên ngoài, tôi phát hiện hắn gầy đi cả một vòng. Tôi bật vòi hoa sen cho hắn tắm, nhưng hắn như con cá chết nằm im bất động.
Rượu làm cho mắt Thẩm Quân Sơn chùng xuống, tôi nghe thấy những lời thì thầm mơ hồ của hắn.
"Đường Đường."
*(唐棠: ảnh đang gọi Đường Đường là Đường Đường này là họ Đường luôn nha không phải Đường kép càng không phải Đỗ Đường.)"Ừm." Tôi cố gắng nói chuyện với hắn, mặc dù người hắn gọi không phải là tôi, "Quân Sơn?"
"Đường Đường." Giọng nói của hắn gần như bị tiếng nước che lấp, "Đừng..."
"Không đi." Tôi nắm tay hắn, giả vờ như tôi là người hắn yêu...
"Quân Sơn, em không đi."
Suốt cả một đêm, Thẩm Quân Sơn kiên trì, cố chấp nắm tay tôi không chịu buông. Tôi đấu không lại con ma men này, đành ngồi bên giường suốt đêm.
Thẩm Quân Sơn vẫn luôn cau chặt mày, ngủ rất không an tĩnh. Thời gian làm cho người đàn ông này càng có mị lực và khí phách, nhưng nó cũng không tránh khỏi việc mài mòn đi đường nét tuổi trẻ.
Tôi thích an tĩnh nhìn hắn như vậy, từ rất nhiều năm về trước, lúc đó người này vẫn còn bộc lộ rõ tài năng, góc cạnh rõ ràng như vậy. Tôi trốn vào ngóc ngách mà hắn không hay biết, nhìn hắn một cách tham lam.
Giờ này khắc này, hắn ở trước mặt tôi, yếu ớt mà cố chấp gọi tên người hắn yêu, nhưng ngay cả quyền trả lời tôi cũng không có.
Cách đây rất lâu, rất lâu, công chúa đuôi cá đã thổ lộ tình yêu của mình với Vương tử, nhưng Vương tử lại nói cho chàng biết.
- Ngươi là người cá.
Cũng giống như tôi, là một Alpha.
Đôi mắt tôi đỏ hoe, giọng nói khản đặc, nhưng tôi không thể khóc ra tiếng.