Chương 1-3

Phụ trương 03! phụ trương! Người thực vật mười hai năm làm tổng giám đốc.

Sau khi khóc mệt, tôi liền thống khoái chìm vào giấc ngủ, nhưng còn chưa kịp định thần thì đã có người tìm đến.

"Anh Đỗ, anh tỉnh lại thật rồi!"

Tiểu tử này là người có năng lực dưới tay của tôi, làm người không tệ, nhưng hơi ồn ào.

"Ừm." Tôi dẫn cậu ấy vào phòng khách, rót một cốc nước, "Có chuyện gì vậy?

"Anh mau chóng quay về Nghiễm Đạt đi, bộ phận kế hoạch của chúng ta bây giờ không có người đứng đầu, lại không có ai có khả năng. Có thể sẽ xảy ra sai sót!"

Tôi thở dài một hơi, trước khi xảy ra tai nạn, tôi đã tiếp quản cổ phần của thế hệ cha chú, là một cổ đông, lại luôn phục vụ trong bộ phận kế hoạch, có thể nói bộ phận kế hoạch là thiên hạ của tôi.

Mà sau khi tôi có chuyện, phòng kế hoạch đã đổi chủ.

"Một tháng không có quản sự các người đã loạn rồi?" Tôi chế nhạo nói: "Cứ nói quá lên hết đi!"

"Em... em đây không phải là vội vàng sao." Cậu ta cười khúc khích hai tiếng, "Anh không biết sau tai nạn của anh, bộ phận kế hoạch của chúng ta loạn cả lên. Đừng nhìn phong thái của Nghiễm Đại bây giờ, mười năm trước thiếu chút nữa sụp đổ rồi... Nếu lúc đó không phải Thẩm tổng và phu nhân lật ngược tình thế thì chúng ta đã không có được như ngày hôm nay. Anh Đỗ, sau tai nạn của anh, phó giám đốc bộ phận kế hoạch đó cũng không phải đồ vật tốt gì, ôm công quỹ chạy rồi, còn là vợ của chủ tịch Thẩm đưa lên nữa... ai biết người tốt không trường thọ, phu nhân anh ấy lại..."

Khi nói đến đây, mắt cậu ấy hơi đỏ, bất quá thay đổi phong cách như thế lại khiến tôi cười ngỏn nghẻn: "Bất quá chân trước phu nhân vừa xảy ra chuyện, chân sau anh Đỗ đã trở lại rồi, cũng coi như chắp vá."

Cái gì gọi là chắp vá?! Đỗ Đường tôi là để chắp vá à! Nghe đến lời này tất cả những cảm xúc trước đó của tôi đã biến mất, hơn nữa tôi còn muốn đấm cậu ta.

Tôi hít một hơi thật sâu vài lần mới nhịn được không động thủ, cắt ngang câu nói luyên thuyên của cậu ấy: "Tôi nhất định sẽ quay lại Nghiễm Đạt."

Suy cho cùng cũng là đồ của mình, làm sao mà nhường cho được.

——————

Tôi phục chức tương đối thuận lợi, bởi vì căn bản tôi cũng không có bị sa thải, vẫn luôn ở trạng thái nghỉ phép không lương.

Về vấn đề này, người ta nói rằng tôi phải cảm ơn phu nhân chủ tịch, bởi vì chính sự kiên trì của anh ấy đã giúp cho vị trí của tôi được bảo toàn.

Mặc dù trước đó phu nhân chủ tịch trên danh nghĩa là phó giám đốc bộ phận kế hoạch, nhưng thực tế cũng không khác gì giám đốc.

Quyền hạn như nhau, lương như nhau, đãi ngộ như nhau, ngay cả bàn làm việc của anh ấy cũng được đặt trong phòng giám đốc.

Về việc này, tôi không hề có ý kiến.

Tôi không có động đến vị trí vốn có của chiếc bàn, mà chọn chiếc bàn trống ở phía bên kia.

Hành động nhỏ này của tôi dường như đã giành được sự tôn trọng của nhiều cấp dưới một cách khó hiểu. Họ thấy tôi khiêm tốn, nhã nhặn, chu đáo.

Đối với chuyện này, tôi không tỏ ý kiến.

Bàn của tôi, mặc dù có tài liệu trên đó, nhưng nó vẫn trống rỗng so với chiếc bàn khác. Tôi bước đến bàn của phu nhân chủ tịch, người mà tôi sợ sẽ không về được nữa, tôi cúi xuống chạm vào chiếc gương nhỏ trên bàn, chiếc gương xoay một cái để lộ tấm ảnh ở phía sau.

Những gì xuất hiện trong gương là một khuôn mặt hoàn toàn khác với tôi. Đặc điểm của Omega khiến cả người anh ấy dịu dàng hơn so với Alpha tôi rất nhiều. Mái tóc mềm khiến đôi mắt sắc sảo của anh ấy ít đi mấy phần bén nhọn, nhiều hơn mấy phần phấn chấn.

Sau đó, Thẩm Quân Sơn bắt đầu xuất hiện trong các bức ảnh. Gương mặt lạnh lùng mấy chục năm không thay đổi của hắn rốt cuộc cũng có chút thay đổi, cùng Omega xuất hiện lúc ban đầu tựa vào nhau, trong hơi thở đều để lộ tình ý.

Tôi tiếp tục nhìn những thay đổi trong bức ảnh, vị phu nhân chủ tịch này ghi lại rất nhiều khía cạnh chưa được người biết đến của Thẩm đại tổng tài.

Thẩm Quân Sơn bất lực xen lẫn một nụ cười cưng chiều.

Thẩm Quân Sơn buồn ngủ ngủ gật trên ghế sô pha.

Thẩm Quân Sơn cẩn thận dựa vào lan can của chiếc nôi, vẻ mặt của hắn đều là sự mềm mại hiếm có. Như thể sợ hãi giấc mơ ngọt ngào của ai đó hù dọa, toàn thân hắn cho chút không được tự nhiên, nhưng không được tự nhiên cũng có chút dễ thương.

Tôi bật cười khi nhìn thấy nó, những bức ảnh trong đó bắt đầu thay đổi một lần nữa. Tôi nhìn thấy nhóc Alpha trước phòng bệnh ngày đó, lúc ban đầu chỉ lớn chút xíu, được hai người ba bế trong lòng, cưỡi trên vai, từ từ từ một cái bánh bao thịt trở thành một cậu nhóc khôi ngô tuấn tú.

Sau đó, một viên thịt nhỏ xuất hiện trong vòng tay của cậu bé. Lông mày đôi mắt, tất cả đều giống như anh trai cùng ba ba của nó. Chân của viên thịt nhỏ đá vớ, một chân đạp lên mặt của Thẩm Quân Sơn, một cân đạp lên tay của người chụp ảnh.

Chỉ tiếc rằng, viên thịt nhỏ còn chưa lớn thành tiểu thiếu niên, bức ảnh đã bị gián đoạn.

Tôi quay gương lại, khuôn mặt tươi cười của nhóc con đã biến mất, chỉ còn đường nét của tôi được phản chiếu. Hai mắt bình tĩnh nhìn, rồi quay lại chiếc bàn lạnh băng của mình.

Sau khi tôi tiếp quản phòng kế hoạch, không hề vội vàng, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ. Bởi vì khi tôi tổ chức cuộc họp đầu tiên, đã hoàn toàn thông qua mọi quy định mà phu nhân chủ tịch để lại, tôi là một tân quan, nửa cọng cỏ cũng không đốt lên được.

——————

"Giám đốc Đỗ, văn bản này cần phải có chữ ký của chủ tịch Thẩm."

"Ừ." Tôi trả lời, "Đặt nó ở đây đi, một lát nữa tôi sẽ đi liền."

Khi tôi nói, Omega trước mặt dường như không nghe thấy, không đi ra ngoài cũng không để tài liệu lên bàn.

Tôi kiên nhẫn hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Tôi..." Omega nhỏ mặt đỏ lên, "Đêm nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh dùng bữa tối."

"Bữa tối à?" Nghe vậy tôi không quay đầu lại, phải mất một lúc lâu sau tôi mới nhận ra Omega nhỏ bé này thực sự muốn rủ tôi đi chơi. Tôi không nghĩ ra, một người thực vật tỉnh lại không đến một tháng như tôi, có gì tốt để theo đuổi đâu.

Có lẽ tôi sững sờ quá lâu, Omega lại nói: "Giám đốc Đỗ?"

"Tôi xin lỗi." Tôi hồi thần, mở miệng liền nói lời từ chối, "Tôi không thể nhận lời mời của cậu. Chúng ta chỉ có thể có quan hệ công việc."

Sắc mặt người trước mặt có chút xấu, dù sao cũng bị từ chối ngay tận mặt, vẫn hơi xấu hổ.

Đáng tiếc tôi không phải là một Alpha thương hương tiếc ngọc, tôi nói tiếp: "Kỳ thực, ngoại trừ tiền lương hàng tháng cao hơn của cậu, e rằng không có thứ gì mà cậu không thể so sánh với tôi. Tính tình không tốt, không được dịu dàng ân cần, không hiểu thế nào là thông cảm báo đáp khổ tâm của người khác. Nếu chúng ta thực sự ở cùng nhau, bất luận cậu vì tôi bỏ công bao nhiêu tôi đều có cảm giác đó là lẽ đương nhiên. Nếu cậu đủ bao dung tôi, chúng ta thực sự có cơ hội kết hôn, cậu vĩnh viễn đều sẽ bỏ ra nhiều hơn. Nếu một ngày chúng ta có con, mặc kệ là sinh hoạt hay giáo dục con cái, tôi đều là người không có chủ ý, cho nên tất cả những chuyện này đều phải dựa vào cậu."

Vị Omega bốc đồng này rõ ràng đã bị tôi thao thao bất tuyệt làm sợ, biểu tình của cậu ấy khá kỳ lạ: "Tôi... chỉ muốn cùng anh thử một chút."

"Một Alpha đã ngoài ba mươi tuổi, không có tiền tiết kiệm, không có xe, lại có một thân bệnh tật, có đáng để cậu thử không?" Tôi cười, cầm lấy tài liệu trong tay cậu ấy, "Cậu còn rất trẻ, có một công việc tốt, ngoại hình đẹp, khả năng làm việc xuất sắc, là một Omega có điều kiện vượt trội. Tin tôi đi, với con mắt của người từng trải, cậu sẽ nhanh chóng tìm được một Alpha yêu cậu, trân trọng cậu và có điều kiện hơn tôi rất nhiều."

"Giám đốc..." Sắc mặt cậu ấy tốt lên rất nhiều, nhưng lại có chút hối lỗi, "Làm phiền anh."

"Không sao, đi làm việc đi." Tôi xua tay, nhướng mày nhìn cậu ấy, "Ví dụ như trợ lý Dương của bộ phận tiếp thị, qua lại nhiều hơn đi."

Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy đóng cửa lại, sau đó dựa lưng vào ghế, nhìn tài liệu vừa tiếp quản, nhíu mày.

Tôi cầm tài liệu, trực tiếp lên lầu, văn phòng của Thẩm Quân Sơn ở phía trên phòng kế hoạch, sau khi vào công ty, tôi chưa từng gặp lại hắn một lần nào.

Đây là lần đầu tiên.

"Văn kiện của bộ phận kế hoạch cần phải do chủ tịch Thẩm ký."

Trợ lý của Thẩm Quân Sơn là một Beta. Cậu ấy làm việc dưới quyền của Thẩm Quân Sơn đã mười năm rồi, tính cách của cậu ta có chút quá nghiêm khắc. Biết tôi là giám đốc phòng kế hoạch, cậu gật đầu chào hỏi với thái độ tôn trọng và xa lạ.

"Xin anh chờ chút, Thẩm tổng bây giờ đang giải quyết việc khác."

Tôi đang suy nghĩ xem có nên quay lại sau không, thì nghe thấy tiếng vang trong văn phòng của Thẩm Quân Sơn. Văn phòng chủ tịch của hắn hiệu quả cách âm không tồi, nhất cử nhất động đều không thể nghe thấy, tôi sửng sốt, cũng không quan tâm đến việc vi phạm quy tắc, vặn cửa bước vào.

"Thẩm Văn Thư, ba hỏi lại một lần nữa, con có đi học không?"

Thẩm Quân Sơn sắc mặt tối như mực, giọng điệu rất nhẹ, tôi biết giọng điệu hắn như vậy tuyệt đối là đang tức giận, nhìn thấy nhóc Alpha vẻ mặt bướng bỉnh trước mặt, tôi nói thẳng: "Thẩm tổng!"

Thẩm Quân Sơn lúc này mới phát hiện ra tôi, không đợi hắn ta nói mà đi thẳng vào văn phòng, đặt tài liệu lên bàn: "Đây là văn kiện khẩn cấp của bộ phận kế hoạch, cần anh ký ngay."

Cậu nhóc Alpha bị tôi chặn sau lưng, nhưng vẫn hét vào mặt ba mình từng chữ một: "Con-không-học!"

Thằng nhóc này quả thực đổ thêm dầu vào lửa, khi tôi quay lại, thấy Thẩm Văn Thư đang lao ra khỏi văn phòng.

"Anh..." Tôi nhìn về phía cửa, sau đó nhìn vào khuôn mặt đen xì của Thẩm Quân Sơn, những mảnh vỡ của tách trà tung tóe trên mặt đất, tôi định thần lại: "Xin anh hãy ký càng sớm càng tốt."

Sau khi nói xong, tôi rời đi, không để Thẩm Quân Sơn có cơ hội dùng tôi như bao cát trút giận.

Rời văn phòng chủ tịch, quay lại phòng kế hoạch, có một thằng nhóc đang nằm sấp khóc trong văn phòng của tôi.

"Anh bạn cùng ba nhóc sao lại giận dữ như vậy." Tôi nghiêng người đóng cửa và rót cho cậu nhóc một cốc nước.

Nhóc ấy nghe xong lời nói của tôi thì đột nhiên từ trên bàn ngồi dậy, vừa nhìn thấy bộ dạng của tôi, nhóc lại héo rũ nằm xuống.

"Con cãi ông ấy như vậy, có bao giờ thắng chưa?" Tôi cố ý trêu chọc nhóc, lại thấy nhóc con trừng lớn mắt nhìn tôi.

"Chú là ai?"

Tôi nghe vậy ngây người một hồi, khoanh tay cười: "Con tới văn phòng của chú, còn hỏi chú là ai?"

"Đây, đây là văn phòng của a ba con." Cậu nhóc chỉ vào bàn, "Vẫn còn hình của con trên đó."

"Vậy sao?" Tôi lấy ra một tờ giấy ăn, ngoáy mũi cậu "có thể nói cho chú biết tại sao lại cùng ba con cãi nhau không?

"Ba ép con chơi piano!"

Cái lý do này tôi tiếp thu không được: "Con không thích chơi piano?"

"Con... con thích nó." Đôi mắt Thẩm Văn Thư đỏ hoe, "Nhưng, nhưng lúc trước... là do a ba con dạy cho con."

"A ba... a ba không muốn con với em trai nữa." Nước mắt nhóc không thể ngừng rơi, ôm quần áo của tôi và khóc nức nở, "a ba đã nói trước đó sinh xong em trai nhỏ sẽ dạy con tiểu dạ khúc, a ba nói dối... nói dối."

Nhớ đến những lời cậu nhóc nói với em trai ở trong bệnh viện, trái tim tôi chua xót: "A ba con, không phải chẳng qua là ngủ quên thôi sao."

"Không phải là ngủ quên!" Giọng cậu trở nên khàn khàn, "Con nghe bác sĩ nói với ba ba...a ba chết rồi, nội tạng cũng chết, đại não cũng chết rồi... a ba, a ba không cần chúng con nữa."

"Sao lại không cần các con nữa." Cổ họng tôi đau rát, "Con đem tiểu dạ khúc học rồi đàn cho a ba con nghe, Có lẽ a ba con sẽ vui đến tỉnh lại luôn?"

"Thật không?" Đôi mắt cậu nhóc chớp chớp, trong mắt dâng lên một chút kỳ vọng "con đàn tiểu dạ khúc cho a ba nghe, a ba sẽ tỉnh lại sao?"

Tôi tránh nặng tìm nhẹ trả lời câu hỏi: "Cho nên con phải chăm chỉ học tập."

Cái đầu nhỏ của Thẩm Văn Thư quay lại gục xuống: "Không học."

Tôi bối rối: "Tại sao?"

"Những người muốn dạy con đàn đều là hồ ly tinh!" Vẻ mặt nhóc tràn đầy phẫn nộ, "Bọn họ đều muốn dây dưa với ba ba...a ba con còn ở đây mà!

Tôi dứt khoát cười ra tiếng, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó: "Chú dạy con có được không?"

——————

Thẩm Văn Thư đáp ứng đặc biệt nhanh gọn, kéo tôi lên tầng cao nhất để thương lượng với ba ba nhóc.

Muốn nhóc ấy học piano, có thể!

Nhưng mà!

Cậu nhóc muốn chọn giáo viên cho riêng mình.

Được rồi, người thầy đó chính là tôi.

Thẩm Quân Sơn mặt lạnh hồi lâu, rốt cục gật đầu. Thiếu gia gây sự mới yên tâm về nhà, nhưng ba ba cậu ấy lại gọi tôi lại.

"Đỗ Đường."

"Hả?" Tôi quay lại nhìn hắn, "Có chuyện gì vậy."

Hắn ta nhìn tôi một hồi, như đang loay hoay không biết nên nói thế nào: "Con trai tôi lần này đã làm phiền cậu rồi, cậu lượng thứ cho".

Tôi biết rằng hắn ta thực sự quan tâm đến con cái hơn ai hết, chỉ cần con cái đau ốm, khó chịu, dù mệt mỏi đến đâu, hắn vẫn luôn ở bên cạnh con đêm này qua đêm khác. Hắn nhớ mọi lời hứa với bọn trẻ và không bao giờ thất hứa. Thu thập từng chút một cuộc sống chung của bọn họ, lặng lẽ vì tụi nhóc như món quà nhỏ tặng cho hắn vui đến nổi như kẻ thần kinh.

Tôi nghe hắn nói như vậy kéo kéo khóe miệng: "Vãn Vãn bọn chúng anh yên tâm đi, bản thân đừng suy sụp là được."

Hắn ngây người, đôi mắt đầy tơ máu sửng sốt nhìn tôi một hồi: "Cảm ơn."

Tôi không trả lời, vì tôi không thể nói với hắn bất cứ điều gì.