Chương 6

Mỗi tối, anh đều chờ ở phòng khách rồi đưa tôi về. Tôi bắt đầu nhận ra vợ anh có ánh mắt nhìn tôi khác hơn. Tôi từ chối, nhưng lần nào cũng vậy. Anh kéo tôi ra xe rồi đưa tôi về. Tôi ra sức trốn tránh, nhưng càng tránh, anh càng tìm đến.

Sau những tổn thương cuộc đời, tôi càng ngày càng mệt mỏi hơn. Đêm nào tôi cũng muộn mới ngủ. Từ ngày chia tay anh, tôi rất hay uống rượu nhưng dạo gần đây tôi còn uống nhiều hơn. Trước tôi uống với L, giờ thì nhiều lúc buồn, tôi lại lôi ra uống. Những ngày đi dạy, vợ anh bắt đầu soi mói tôi nhiều hơn. Tôi thực sự sợ ánh mắt đó. Còn anh, anh vẫn đến tìm tôi nhưng tôi né tránh hết. Mỗi lần nhìn anh đứng dưới ngọn đèn đường chờ tôi, lòng tôi lại đau.

Một buổi tan tầm, do quá buồn chán nên tôi uống rượu. Nhưng càng uống, càng cảm thấy đau đớn. Tôi uống nhiều đến nỗi chẳng thể đi dạy được. Đến khi bắt đầu tỉnh hơn cũng đã mười giờ đêm. Tôi mở mắt dậy, thấy tiếng chuông. Người vẫn mang hơi men, tôi mở cửa, là anh.

Tôi định đẩy anh ra, nhưng anh đã ôm chặt tôi. Anh hỏi:

- Sao hôm nay em không đi dạy?

- Tôi mệt.

- Em uống rượu à?

- Ừm.

Anh không nói gì, ôm tôi rồi dìu tôi vào ghế. Tôi chuếnh choáng trong cơn mê tỉnh. Nhìn anh, anh quá đỗi thân thương. Anh ngồi trước mặt tôi, khoảng cách thật gần. Nhưng rồi, tôi lại phát hiện ra anh có vợ, khoảng cách sao mà xa quá. Tôi bỗng bật khóc, những đau khổ trong lòng cứ tuôn ra. Mặc cho anh đang ngồi trước mặt tôi, tôi chẳng còn cố che giấu đi những tổn thương ấy.

Anh dịu dàng ôm tôi, lau đi những giọt nước mắt ấy. Rồi anh hôn tôi. Tôi đẩy ra nhưng anh càng ôm chặt. Tôi khóc to hơn, giọng như hờn dỗi:

- Anh về với vợ đi.

- Đừng đuổi anh. Xin em, đừng xua đuổi anh nữa. Anh thật sự yếu lòng rồi. Anh thật sự yêu em.

Giọng anh như ma mị. Tôi chẳng còn nghĩ được gì, chẳng còn vợ anh, chẳng còn bố mẹ tôi, chẳng còn đau khổ, chỉ còn hai chúng tôi. Cho tôi yếu đuối buông thả bản thân hôm nay.

Tôi bỗng ôm anh thật chặt, anh cũng ôm tôi rồi bế tôi vào giường. Anh hôn lên đôi môi tôi. Sau bao nhớ nhung xa cách, chúng tôi lao vào nhau. Anh xé tan bộ quần áo tôi đang mặc, còn tôi cởi từng nút sơ mi. Mùi hương trên cơ thể anh thơm đến xao lòng. Rồi như điên dại, chúng tôi quyện vào nhau.

- Em yêu anh.

- Anh cũng yêu em. Anh không muốn mất em đâu.

Cứ thế cả buổi đêm chúng tôi làʍ t̠ìиɦ đến bốn lần. Tôi gối lên tay anh, nằm ngủ ngon lành. Lâu lắm rồi tôi mới có giấc ngủ ngon như vậy.

Sáng, anh dậy sớm. Tôi tỉnh dậy, nhìn thấy anh nằm cạnh mà ngỡ là mơ. Nhưng rồi, tôi bỗng thấy hối hận. Mới hôm qua tôi còn là một người thanh cao, rồi hôm nay lại biến thành kẻ thứ ba. Chẳng thể đổ lỗi cho rượu, vì hôm qua lúc ngủ với anh, tôi đã tương đối tỉnh táo. Bỗng dưng, tôi thấy có lỗi với vợ anh vô cùng. Tôi định bảo anh sau này đừng đến nữa, anh đưa tay lên ra dấu tôi đừng nói gì.

- Anh biết em định nói gì, nhưng em đừng nói được không? Mọi chuyện cứ để mặc kệ đi được không em? Đến đâu hay đến đó. Chúng ta cứ sống những ngày này trước nhé.

- Nhưng chúng ta đang đi sai đường đó.

Anh không nói gì, cúi xuống hôn tôi, lại như ma mị, Tôi lại như không kiềm chế được bản thân mình nữa.

Đúng là có lần một thì sẽ có lần hai. Sau lần đó, tôi luôn cảm thấy có lỗi nhưng chỉ cần anh xuất hiện, chúng tôi lại lao vào nhau. Chúng tôi cứ say đắm, trong mối tình vụиɠ ŧяộʍ đầy tội lỗi ấy. Vợ anh hình như cũng đã nghi ngờ. Mỗi lần tôi đến, cô đều tỏ thái độ rất khó chịu. Trước mặt vợ anh vẫn tỏ ra bình thản đến lạ lùng và tối nào cũng đưa tôi về. Sau đó, chúng tôi lại quấn lấy nhau. Sự thèm khát tình yêu và xá© ŧᏂịŧ làm cho chúng tôi cảm thấy như không thể tách rời, càng ngày càng đi sâu vào con đường ấy. Anh không ngủ lại chỗ tôi mà chỉ ở lại một vài tiếng rồi về. Có lẽ anh cũng sợ vợ anh phát hiện ra.

Chỉ có thứ bảy, chủ nhật là anh lấy cớ đi trực để đến nhà tôi cả ngày. Chúng tôi lại quay lại như thời sinh viên, cùng nấu ăn, xem phim và làʍ t̠ìиɦ. Anh vẫn giữ thói quen vuốt tóc tôi, hít hà, rồi khen thơm. Mỗi ngày anh đều tỉ tê với tôi trăm điều, cứ ngỡ rằng anh lớn rồi, hóa ra vẫn như cậu bé yếu đuối bên cạnh tôi ngày nào.

Giá như không gặp anh, lý trí của tôi đã thắng trái tim. Nhưng mỗi lần gặp anh, tôi lại bị anh làm cho mụ mị đầu óc, cứ tặc lưỡi, mặc kệ đi, buông thả nốt lần này. Tôi luôn bị giằng co bởi lý trí và trái tim. Rất nhiều lần tôi muốn dừng lại nhưng không thể. Tôi cứ như con thiêu thân, chẳng còn tìm được hướng ra. Còn anh, anh cũng như bất chấp mọi thứ để yêu tôi. Chúng tôi cứ như nắm tay nhau, chạy giữa bóng đêm mờ mịt, mà cứ tưởng rằng, đó là cả bầu trời toàn sao.

Vợ anh càng ngày càng bắt đầu để ý và làm khó cho tôi nhiều hơn. Mỗi lần tôi đi dạy, cô đều vào phòng để hỏi han bé, sau đó cứ ngồi đấy. Anh thấy thế cũng chẳng dám vào. Nhiều khi anh muốn đưa tôi về nhưng vợ anh kêu đau bụng, lúc lại đau chân. Thế là tôi bắt taxi về. Thời gian anh gặp tôi cũng bắt đầu hạn chế hơn nhưng dường như, anh vẫn cố để đến gặp tôi. Chúng tôi cứ lầm đường lạc lối bất chấp cả xung quanh, càng ngày tôi càng quấn anh hơn, lý trí gần như về con số không.

Vợ anh bắt đầu thể hiện rõ ra mặt ghét tôi. Mỗi lần tôi đến, cô nói chuyện với vợ chồng anh trai anh, bóng gió nói tôi là kẻ thứ ba. Anh ngồi bên cạnh, im lặng không nói gì. Một buổi tối, khi tôi đang dạy, vợ chồng anh trai anh đi vắng, tôi đi lấy nước thì thấy cô đang ngồi ở ghế cùng anh. Thấy tôi đi, cô cũng đi theo, tôi lấy nước xong, cô cầm một cốc nước nóng, đổ thẳng vào người tôi. Mặc dù nước không sôi, nhưng rất nóng và rát. Tôi kêu lên. Anh thấy thế chạy vào. Cô liền nói:

- Em xin lỗi chị. Em không cố ý, tại em va vào chị.

Tôi không nói gì, chỉ im lặng. Anh thấy thế quát lên:

- Em đang làm gì thế? Sao em có thể hất nước nóng vào người cô ấy như vậy?

- Em đã nói em không cố ý mà.

- Đừng ngụy biện nữa.

Nói rồi, anh kéo tay tôi ra xe chở thẳng ra bệnh viện. Thật sự tôi chỉ hơi rát, nhưng anh cứ làm quá lên, tôi sợ rằng sau hôm đó, vợ anh sẽ biết mọi chuyện. Anh không nói gì, khám xong đưa tôi về rồi ngủ lại cùng tôi. Cả đêm anh không về nhà.

Hôm sau, anh gọi điện cho anh trai anh bảo tôi không làm gia sư ở đó nữa. Rồi anh về nhà lấy quần áo, mang qua nhà tôi ở. Thấy vậy, tôi rất lo lắng rồi hỏi anh:

- Sao anh không về nhà, nhỡ vợ anh biết thì sao? Em không muốn chúng ta như thế này đâu.

- Cô ta biết rồi. Đáng lẽ anh không định làm căng mọi chuyện như thế này đâu, nhưng cô ta rất quá đáng, luôn tìm cách làm khó em. Hôm trước cô ta còn đe dọa sẽ không để em yên nên anh không thể để im được.

- Nhưng cô ấy là vợ anh. Anh về đi. Em không muốn anh ở đây như này đâu.

Anh im lặng rồi ôm tôi, bảo tôi để im, đừng nói gì cả. Ngồi khuyên mãi không được, tôi đành mặc kệ anh. Mấy ngày hôm sau anh vẫn ở nhà tôi rồi đi làm. Tôi mệt mỏi, rồi nôn ọe. Lúc anh về thấy tôi đang nôn, liền đưa tôi đi khám. Ban đầu cứ nghĩ uống nhiều rượu quá mà bị dạ dày, nhưng lúc khám, tôi phát hiện ra mình có thai. Anh thì vui lắm, còn tôi lại lo lắng vô cùng. Đứa con này đến rất không đúng lúc, mọi chuyện vẫn còn đang rối bời quá. Anh thì có lẽ chỉ nghĩ cái trước mắt mà quên đi tương lai. Tôi chỉ thở dài.

Mấy hôm về nhà anh rất chăm tôi. Tối nào đi làm về cũng mua cho tôi rất nhiều đồ ăn, còn không cho tôi làm gì. Tôi thì luôn cảm giác bất an lạ thường.

***

Đúng như tôi dự đoán, một hôm tôi đi làm về, vợ anh đã đứng chờ tôi ở cổng công ty rồi gọi tôi ra uống cà phê. Nhìn ánh mắt cô rất mệt mỏi, tôi bỗng thấy có lỗi vô cùng. Cùng là đàn bà với nhau, vậy mà tôi lại làm cho cô đau khổ, tổn thương.

- Trước tiên, em đến đây là để xin lỗi chị. Thật ra em biết chị và anh T yêu nhau lâu rồi, trước cả em. Vì ích kỷ cá nhân mà em làm chị bị thương, nhưng chị ạ, thật sự chị cũng là đàn bà. Chị hiểu mà, chẳng ai muốn chia sẻ người đàn ông của mình cả. Em là vợ anh ấy, xin chị buông tay để anh ấy về với em được không? Anh ấy rất nghe lời chị, coi như em cầu xin chị.

Cô ấy nói đến đâu khóc đến đó. Trái tim tôi cũng như tan nát. Tôi chưa kịp nói, cô ấy đã tiếp lời:

- Thật sự, nếu chị không buông tay, em không còn cách nào khác mà đành huỷ hoại đi sự nghiệp của anh ấy mà thôi. Em cũng có chứng cứ chị và anh nɠɵạı ŧìиɧ. Em chỉ cần bung ra là coi như anh vĩnh viễn không thể làm công an nữa, không những vậy còn ảnh hưởng đến gia đình anh ấy. Em mong chị suy nghĩ lại. Chị hãy thương em, thương anh ấy và cả gia đình anh ấy nữa.

Tôi im lặng nhìn cô gái trước mặt rất lâu. Cô ấy cũng như tôi, cũng đang đau đớn về tình yêu. Tôi sai nhiều rồi, mà sao vẫn cứ lầm đường lạc

Tôi về nhà thu dọn quần áo thì thấy anh đang nằm ngủ. Lòng tôi bỗng đau nhói. Thương anh, tôi không thể hủy hoại sự nghiệp của anh được. Tôi lấy ít quần áo rồi gọi cho L. L bảo tôi đến nhà L, anh ta sẽ giúp tôi.

Tôi kể toàn bộ chuyện cho L nghe. L bảo trước kia vì thấy tôi đau khổ mà nói sự thật với anh, nhưng đến nước này, L cảm thấy hối hận quá. Sau đó, L bảo tôi muốn dứt khoát thì phải độc ác một chút. Tôi đồng ý với L vì biết nếu không độc ác thì anh sẽ không tin. L bảo tôi cởϊ qυầи áo, chụp ảnh ngủ chung với L. Ban đầu tôi không đồng ý, nhưng L bảo nếu không thì L không còn cách nào. Tôi đánh liều làm theo lời anh ta.

Sau đó anh ta lấy điện thoại của tôi gửi cho anh. Đúng như tôi dự đoán, anh gọi lại nhưng tôi không nghe máy. Sau đó L lấy hình chúng cắt ghép vào một clip sεメ sau đó gửi cho anh tiếp. Anh gọi cho tôi hàng trăm cuộc không được, sau đó nhắn cho tôi một cái tin rất dài:

“Rốt cuộc em lại làm sao? Tôi cứ nghĩ là em thật sự bị bố tôi đe dọa. Tôi đến hỏi L, anh ta cũng nói vậy. Vậy mà giờ hai người đang làm gì vậy? Em lại bị làm sao vậy? Lần trước tôi coi như em nói dối, nhưng lần này rõ ràng như vậy, em bảo tôi phải làm sao đây? Đcm, cô bảo tôi phải làm sao? Cô cứ như một con điếm, hết lần này đến lần khác. Tôi đ thể hiểu nổi cô đang nghĩ gì. Đừng có ngụy biện với tôi là mặc cảm nữa. Lần này tôi thật sự đ tin nổi, cô biết không? Cảm giác xem xong clip đó, tôi đau. Tôi thấy một lần nữa vết thương lại rỉ máu. Rốt cuộc tôi là cái đéo gì trong cuộc đời cô vậy? Đcm, cô coi tôi là cái đ gì vậy? Hết lần này đến lần khác. Đcm bao nhiêu lần rồi. Tôi hận cô, sẽ đ bao giờ gặp lại cô. Coi như t gặp một con điếm.”

Đọc xong, tôi khóc nức nở. Lần đầu tiên anh nói bậy. Chỉ vì tôi mà anh thay đổi quá nhiều. Tôi chặn facebook anh. L không nói gì, nhìn tôi, rồi bảo tôi đi ngủ đi. Tôi xin L xin giúp tôi một cái giấy phá thai vì tôi sợ với tính cách của mình, anh sẽ đến tìm tôi. L đồng ý, tất nhiên, với sự quen biết của anh ta, việc xin một tờ giấy ở các phòng tư nhân rất đơn giản.

Mấy hôm sau, tôi cũng chưa về nhà. Một hôm đi làm về, đúng như tôi đoán, anh đứng ở cổng chờ tôi. Thấy tôi, anh kéo tay tôi đi lên xe và đưa tôi đến nhà tôi. Vào nhà, anh nhìn tôi rồi nói:

- Anh đau lắm, sao em lại nhẫn tâm như vậy với anh?

- Vì tôi thật sự yêu L, thật đấy. Tôi cứ nghĩ là tôi yêu anh nhưng thật ra, do sáu năm qua, tôi không dám buông bỏ anh nên không cho mình cơ hội mà thôi.

- Em nói dối!

- Tôi không nói dối!

Anh bỗng quỳ xuống.

- Em nói dối cũng được, nói thật cũng được nhưng mình còn có con. Anh vốn dĩ nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ cho em, nhưng thật sự anh rất yêu em dù em làm gì có lỗi với anh. Anh xin em. Quay về đi. Chúng mình bắt đầu lại. Anh sẽ từ bỏ mọi thứ để chăm sóc mẹ con em.

Mắt tôi cay xè nhưng cố nén lại nước mắt, đáp tờ giấy bỏ thai cho anh. Ánh mắt anh tối sầm lại, tia hy vọng trong đôi mắt anh như tắt hẳn. Anh gào lên, rồi cười như kẻ điên, sau đó túm cổ tôi đẩy vào tường.

- Con đàn bà độc ác, sao cô có thể làm như thế này? Sao cô có thể gϊếŧ con tôi? Tôi cứ nghĩ rằng cô chỉ đi lầm đường, vậy mà cô lại ác như một con chó thế này. Loại đàn bà chó đ, cô đ xứng với tôi.

Anh nói xong, buông tay tôi và bỏ đi. Bóng lưng anh cô quạnh đến tội nghiệp. Tôi ngồi sụp xuống, khóc nấc lên. Tại sao cứ phải làm khổ nhau như thế này? Tôi cứ khóc như thế, cho đến khi L xuất hiện. Tôi bảo anh ta tôi không biết phải làm thế nào. Đứa con trong bụng, tôi không muốn bỏ. Anh ta không nói gì mà chỉ ngồi trầm ngâm, mãi sau mới nói với tôi:

- Thật ra anh có một điều luôn giấu em. Anh bị gay. Có thể nói ra em không tin, nhưng đó là sự thật. Vì gia đình chỉ có mình anh nên anh chưa bao giờ dám nói. Em thấy không? Một thằng như anh, giàu có, hai mươi chín tuổi mà chưa có người yêu. Em có tin được không? Dù sao giờ em cũng như thế này, cũng cần một nơi nương tựa, bố mẹ anh cũng giục anh lấy vợ. Thôi thì coi như giúp nhau. Anh và em lấy nhau, cho em có chồng, con em có bố, còn anh cũng có bình phong che đâyy.

Tôi ngạc nhiên, rất sửng sốt, mất phút mới kịp định hình lại. Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi cũng đồng ý.

Thật sự nếu lúc này tôi không đồng ý thì tôi không biết bấu víu vào ai cả. Không phải tôi không dám làm mẹ đơn thân, mà bởi tôi sợ rằng nếu làm như vậy, anh sẽ nghi ngờ. Một phần tôi cũng muốn con tôi mới sinh sẽ có người chăm sóc. L cũng đang cần người làm bình phong cho anh ta nữa.