Như tôi đã nói, tôi đi làm ở một công ty nhưng cũng đi làm gia sư thêm buổi tối. Qua giới thiệu có một gia đình muốn tôi dạy cho con anh ta, tôi đồng ý. Lúc tôi đến nhận, tôi rất sửng sốt khi nhận ra đó là anh trai anh. Tôi đã từng xem ảnh và cũng biết anh ấy đang làm công an trên Hà Nội. Tôi định từ chối, nhưng anh trai anh năn nỉ tôi đến dạy. Vốn dĩ muốn tránh xa những gì liên quan đến anh, nhưng rồi tôi lại đồng ý. Dạy được ba tuần, tôi nghe H nói anh lên Hà Nội sống vì vợ anh được chuyển lên Hà Nội làm. Bố cô ấy cũng xin được cho anh lên đó.
Tôi bỗng thấy sợ gặp lại anh. Tình yêu của tôi lại trỗi dậy. Tôi lại nhớ anh đến quặn lòng.
Tôi định xin nghỉ, nhưng anh trai anh không đồng ý. Anh ấy dường như muốn cầu xin tôi ở lại dạy con anh ta vì bé rất quý tôi và quen cách dạy của tôi. Tôi lại một lần nữa mềm lòng.
Hôm đó tôi đang dạy thì thấy ngoài nhà ồn ào một chút. Tôi đóng cửa lại dạy tiếp, sau khi tan, tôi mở cửa ra, ra phòng khách chào mọi người rồi về nhưng rồi tôi như chết sững khi thấy anh đứng đó.
Anh và vợ đang đứng dọn đồ. Thấy tôi ra, anh nhìn tôi, ánh mắt thất thần vài giây rồi lạnh lùng trở lại. Anh không nói gì. Anh trai anh giới thiệu tôi là gia sư của con anh nhưng anh không hề đáp lại. Tôi nhìn sang vợ anh. Cô ấy xinh, có nét trẻ con. Lòng tôi chợt chùng xuống. Cứ tưởng rằng gặp nhau khó lắm, hóa ra cuối cùng lại dễ dàng như vậy. Tại sao tôi lại không nghĩ đến việc anh sẽ chuyển đến nhà trai anh sống. Căn nhà rất to như biệt thự, quá nhiều phòng nên sự riêng tư chẳng hề bị xáo trộn. Chuyện anh đến ở vốn dĩ chẳng có gì là ngạc nhiên, chỉ có tôi thấy ngạc nhiên.
Tôi về nhà, khóe mắt lại cay cay. Những kỉ niệm cũ đã bị chôn vùi rồi cuối cùng lại ùa về. Anh tưởng chừng như chẳng còn xuất hiện nữa, vậy mà lại xuất hiện. Tôi hận bản thân yếu đuối. Hơn một năm rồi. Tại sao một chút thôi cũng chẳng bớt nhớ nhung. Tôi định gọi điện xin anh trai anh cho tôi nghỉ, nhưng rồi nghĩ lại. Tôi đang sợ gì vậy? Anh có vợ rồi. Tôi nên can đảm chấp nhận đối diện với anh.
Ngày hôm sau, buổi tối tôi đến dạy, anh nhìn tôi, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy. Có lẽ anh hận tôi lắm. Tôi chào mọi người rồi vào dạy. Đang dạy anh đi vào, đưa cho bé một cốc sữa. Tôi không dám nhìn anh. Anh bảo tôi:
- Tôi tưởng cô vớ được thằng nào giàu có. Cuối cùng vẫn phải vác thân đi làm gia sư à?
Tôi im lặng không trả lời.
- Thân thể cô đẹp như vậy, bán chỉ đáng giá đó thôi sao?
Tôi ngước mắt nhìn anh, chẳng nói gì.
- Cô đừng tỏ vẻ thanh cao với tôi. Tốt đẹp lắm chắc. Tôi tưởng cô thế nào, hóa ra rẻ mạt như vậy.
Nói rồi anh bỏ đi. Tôi đau đớn, cố nén nước mắt lại.
Những ngày hôm sau, tôi vẫn đi dạy như bình thường, có lúc gặp anh, có lúc cũng không gặp. Anh vẫn vậy, vẫn hết sức lạnh lùng, tôi tự nhủ, vậy cũng tốt. Một hôm, cả nhà đi vắng, chỉ còn anh và bé ở nhà. Anh mở cửa cho tôi rồi đi thẳng lên phòng. Dạy được một nửa, tôi ra ngoài rót nước. Mở cửa ra, tôi giật mình khi thấy anh đứng ở cửa, ánh mắt anh rất đau khổ. Tôi khựng lại vài giây rồi mặc kệ đi lấy nước. Thình lình, anh kéo tay tôi lại.
- Sao cô vẫn như thế này?
- Tôi làm sao?
- Tôi tưởng ít nhất bây giờ cô cũng lấy chồng đại gia rồi chứ.
- …
- Sao không trả lời tôi. Cô khác gì một con phò không? Cô làm như thế với tôi không cảm thấy độc ác sao?
- ...
- Cô trả lời tôi đi!
Nói rồi anh ấn tôi vào tường, hôn ngấu nghiến đến bật máu. Đến khi vị máu tanh tưởi lan cả ra đầu lưỡi, anh mới dừng lại. Thấy tôi chảy máu, anh bỗng luống cuống. Anh lau máu cho tôi, vẻ mặt anh trở nên dịu dàng hơn. Tim tôi bỗng lại loạn nhjp, suýt chút nữa tôi đã gạt bỏ mọi thứ để ôm anh và khóc thật to. Nhưng rồi tôi sực tỉnh. Anh có vợ rồi. Tôi đẩy anh ra, đi lấy nước nhưng anh vẫn đi theo. Tôi nói:
- Anh chửi tôi đủ chưa? Đủ rồi thì thôi đi, đừng ấu trĩ như vậy nữa. Anh cũng có cuộc sống mới rồi, tôi cũng vậy. Đừng dằn vặt nhau như thế này nữa.
- Tôi dằn vặt cô ư? Cô nhầm rồi. Cô chẳng quan trọng gì với tôi cả. Vợ tôi mới quan trọng, chỉ là tôi không đành lòng. Còn cô, cô chẳng xứng đáng xách dép cho vợ tôi.
Trái tim tôi như rỉ máu. Tôi quay mặt đi, bỏ đi để che giọt nước mắt đang chực trào ra.
Những ngày sau anh vẫn tiếp tục như vậy, cứ gặp tôi là buông những câu đau đến thấu tim. Tôi cũng chấp nhận dần với điều đó. Vợ anh tôi rất ít gặp, hình như mỗi tối đều đi làm spa hoặc làm móng rồi mới về. Thỉnh thoảng bắt gặp anh và vợ cười đùa, tôi bỗng thấy cả thế giới của mình như đang ở chỗ người khác. Mỗi lần có sự xuất hiện của cô ấy, tôi như thấy một thái cực khác của anh. Anh vui vẻ, hay cười, khác hẳn với thái độ khinh bỉ với tôi.
Mỗi khi về đến nhà, tôi mới dám khóc. Những ngày sau khi gặp anh, nghe những lời xỉ vả của anh, tôi đều khóc rất nhiều. Đêm nào cũng gần như không ngủ được, sáng sớm lại dậy đi làm, tôi rất mệt mỏi. Một buổi do mệt quá nên tôi chẳng ăn uống mà đi dạy luôn. Tôi bấm chuông, đầu óc bỗng choáng váng rồi tối sầm mắt lại và ngã xuống. Bỗng, tôi thấy có ai đó bế tôi, chạy rất nhanh. Mùi hương rất quen, rồi tôi chẳng biết gì nữa.
Tôi tỉnh dậy thì thấy đang nằm viện truyền nước. Anh và anh trai anh đều đứng ở đó, ánh mắt anh rất lo lắng. Anh trai anh bảo anh đứng đó, anh ấy đi làm thủ tục. Anh ấy vừa đi, anh liền lại gần tôi, hỏi tôi thấy thế nào rồi. Tôi bảo tôi không sao. Anh bảo tại sao không biết chăm sóc mình. Tôi bị suy nhược cơ thể, giờ phải ở nhà tĩnh dưỡng. Một lúc sau anh trai anh vào, bảo làm xong rồi. Tôi có thể về được rồi, anh ấy sẽ đưa tôi về, nhưng anh bảo để anh làm việc đó.
Anh trai anh đồng ý và ra về trước. Anh dìu tôi dậy rồi bế tôi ra xe mặc dù tôi bảo tôi đi được. Cánh tay anh vững chãi làm tôi bỗng thấy quen thuộc quá. Từng giọt nước mắt cứ thi nhau lăn dài.
Anh đi thẳng xe về căn nhà quen thuộc, bế tôi vào giường rồi đi nấu cho tôi chút cháo. Ăn xong, tôi cảm thấy người đỡ hơn. Tao bảo anh về đi. Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút u ám, dặn tôi uống thuốc rồi đi về.
Mấy ngày hôm sau tôi xin nghỉ, chưa đi dạy được. Anh hàng tối đều đến nấu cháo cho tôi, dặn tôi uống thuốc rồi về. Tôi không hỏi vợ anh nghĩ gì không, có lẽ anh có đủ lý do bịa ra để có thể đến đây.
Mấy ngày sau, tôi khỏe rồi nhưng anh vẫn đến. Tôi đuổi anh về nhưng anh không chịu, tôi chẳng còn cách nào, đành gọi cho L cầu cứu. Tối hôm sau, anh lại đến, nhưng tôi với L khoác vai nhau đi qua trước mặt anh. Mặt anh bỗng đờ đẫn rồi trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Anh bỏ đi. Mấy ngày sau, anh quay lại nữa. Tôi hụt hẫng, cảm thấy bản thân thật mâu thuẫn. Rõ ràng là tôi muốn gặp anh, muốn được nhìn thấy anh vậy mà mỗi lần gặp tôi lại né tránh, lại tìm cách để anh không đến nữa.
Sau đợt nghỉ ốm, tôi vẫn đi dạy bình thường. Anh lại trở lại lạnh lùng như thế, thậm chí, ánh mắt anh nhìn tôi còn có chút căm phẫn. Ba hôm sau, sau khi đi dạy về, tôi thấy vợ chồng anh đang cười đùa ngoài ghế. Hôm đó trời mưa to. Thấy tôi, anh bảo:
- Để tôi đưa cô về, hôm nay mưa to đấy.
- Không cần đâu. Tôi bắt taxi về cũng được.
- Tôi không muốn nhà anh tôi sau này phải chịu trách nhiệm trước cô đâu. Đi ra xe.
Vợ anh ngồi đó chỉ cười, không nói gì. Tôi ngoan ngoãn đi theo anh.
Anh không chở tôi về, mà chở đến trường cấp hai Đặng Trần Côn. Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại đưa tôi đến đây?
- Ôn lại kỉ niệm xưa.
- Anh...
- Tôi làm sao. Tôi thích đi đâu là việc của tôi.
Tôi không nói gì, ngoài trời mưa rất to. Anh ngồi nhìn tôi, ánh mắt cũng dịu một chút. Anh quay sang hỏi:
- Có còn nhớ nơi này không? Có nhớ tôi và cô từng rất thân thiết không? Mười bốn tuổi tôi và cô chơi với nhau; mười bốn tuổi tôi bắt đầu rung động với cô.
Ánh mắt anh bỗng xa xăm. Tôi cười buồn.
- Giờ có ý nghĩa gì không? Với tôi mọi chuyện đã rơi vào quên lãng rồi.
- Cô quên? Cô được phép quên sao? Cô luôn tự cho mình cái quyền chà đạp người khác. Rồi lại tỏ ra thánh thiện!
- Tôi vốn dĩ rất thánh thiện, chỉ có anh không nhận ra điều đó. Nếu không, đàn ông đã không vây xung quanh tôi.
- Cô ngủ với bao nhiêu thằng rồi?
Tôi bắt đầu giơ ngón tay lên đếm.
- 1… 2… 3… 4...
Khuôn mặt anh đỏ bừng, vẻ tức giận hiện rõ. Anh kéo tay xuống.
- Sao trên đời lại có loại con gái đốn mạt như cô? Sao cô có thể đối xử với tôi và bản thân cô như vậy?
- Bởi vì tôi thích. Cảm giác mỗi lần ngủ với một người rất vui. Ít nhất...
Tôi chưa kịp nói hết câu, anh đã ra ngoài, mở cửa xe rồi lôi tôi xuống. Sau đó phóng xe đi mất. Trời mưa rất to. Tôi cứ đứng đó, nước mắt hòa quyện với mưa, tan chảy như cõi lòng tôi. Tôi đau đớn nhận ra tôi đang làm tổn thương anh và chính bản thân mình. Nhìn dáng vẻ bất lực của anh, tôi cảm thấy xót xa vô cùng. Người đàn ông tôi yêu, sau bao năm, yêu tưởng chừng như đến chết, vậy mà gặp lại nhau, chỉ có tổn thương, dày vò nhau.
Trời mưa mỗi lúc một to. Tôi bắt đầu tìm đường về. Vì trời quá tối, ánh đèn hiu hắt mưa tạt vào mặt nên tôi gần như mất phương hướng. Đang định đi thì ánh đèn ô tô chiếu vào mặt tôi. Tôi nheo mắt lại. Là anh, anh quay lại. Thấy tôi đứng như vậy, anh chạy ra, kéo tôi rồi đẩy vào ô tô. Bấy giờ, người tôi đã ướt sũng. Tôi ngập ngừng:
- Anh không sợ bẩn xe à?
Anh im lặng, không nói gì mà đưa tôi thẳng về nhà. Sau đó, anh bảo tôi đi tắm. Khi tôi tắm xong, ra ngoài đã thấy anh đang đứng hút thuốc. Bóng lưng anh quay lại phía tôi, trông xót xa vô cùng. Anh quay lại nhìn tôi.
- Anh về đi.
- Ừm… Cô có thể nói cho tôi biết tại sao lại bỏ rơi tôi không?
- Tôi nói rồi. Vì tôi muốn yêu người giàu hơn anh, có địa vị hơn, và dám đàng hoàng cưới tôi.
- Nếu giờ tôi từ bỏ tất cả để lấy cô, cô đồng ý không?
- Ấu trĩ! Một kẻ trong tay không có gì mà đòi lấy tôi sao?
- Cô...
Giọng nói anh bất chợt đầy căm phẫn.
- Cô thấy tôi giống một thằng điên đúng không? Tôi cũng thấy bản thân đáng khinh. Sau bao năm, tôi vẫn yêu cô như vậy. Tôi tưởng như sẽ căm hận cô lắm, cứ nghĩ rằng chỉ cần nhìn thấy cô, tôi có thể lao vào bóp chết cô. Vậy mà, gặp lại cô, chỉ cần cô ho một chút, mệt một chút, tổn thương một chút là tim tôi lại như có ai bóp nghẹn. Tưởng rằng sau bao thời gian, tôi có thể cho mình một cơ hội để cô không làm tổn thương tôi được nữa. Nhưng rồi, tôi phát hiện ra mình thất bại rồi. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt thánh thiện của cô, tôi lại muốn ôm cô vào lòng như trước, muốn được cùng cô trải qua những năm tháng tuổi trẻ. Mặc dù tôi biết rằng, với cô, tôi đã không còn tồn tại. Cô rất giỏi, rất biết làm người khác đau.
- Đúng vậy, tôi ghét những kẻ đã gϊếŧ bố tôi nên tôi ghét luôn anh. Không phải tôi không xứng với anh, mà là anh không xứng với tôi. Một kẻ ngay cả đám cưới cũng không cho tôi được mà đòi hỏi gì ở tôi. Anh không xứng với tôi một chút nào, thậm chí anh bám gót cho L cũng không xứng luôn, anh ta thật sự rất giỏi, làʍ t̠ìиɦ cũng giỏi hơn anh nhiều.
Ánh mắt anh bỗng trở nên thảm thương vô cùng. Anh đi rồi, tôi quỵ xuống, khóc nức nở. Tại sao tôi có thể nói ra những lời độc ác như vậy. Bản thân tôi đang làm gì thế này? Tôi không đau cho mình, mà cảm thấy thương anh, thương người đàn ông tội nghiệp bị tôi làm phiền.
Những ngày sau, tôi không gặp lại anh dù ở nhà anh trai anh. Tôi thấy đau, có chút lo lắng cho anh nhưng không gặng hỏi. Có lẽ anh tránh mặt tôi. L bảo tôi nên nói mọi thứ với anh. Thật sự nhìn tôi đau khổ, L bảo có chút không đành lòng, nhưng tôi im lặng. Chúng tôi ngồi uống với nhau rất nhiều rượu. Lúc say, hình như tôi gọi tên anh, còn khóc rất nhiều. L đưa tôi về nhà, rồi anh cũng về.
Cho đến mấy hôm, sau khi đi dạy về, anh đứng trước cổng nhà tôi. Anh theo tôi vào nhà, bất ngờ anh lao đến ôm tôi. Tôi bỗng thấy bất an. Anh nói, giọng có vẻ lạc đi:
- Anh xin lỗi, là anh sai rồi. Anh không biết bố anh đã đến gặp em. Anh cũng không biết em chưa từng ngủ với ai ngoài anh. Anh thật độc ác khi nói với em như vậy, thật vô dụng khi chưa tìm hiểu mọi chuyện đã trách em.
Tôi sững sờ:
- Anh nhầm rồi. Anh nghĩ đây là phim à?
- Em đừng có chối nữa. Đừng làm đau anh và đau chính em nữa. Anh hỏi L rồi. Anh đã cầu xin anh ta nói cho anh biết. Anh cũng xác nhận với bố anh rồi. Là do anh không tốt, để em chịu tổn thương, là anh sai rồi.
Anh bỗng khóc nức nở. Tôi đau xót vô cùng. Anh đã biết, tôi cũng không muốn chối. Thấy anh khóc, tôi không kìm được, ôm anh và cũng khóc nức nở. Nhưng rồi, tôi như sực tỉnh. Anh có vợ rồi. Chúng tôi không thể nào nữa rồi.
Tôi đẩy anh ra, bảo anh về đi. Anh có vợ rồi, đừng làm tổn thương cô ấy. Anh cũng biết mọi chuyện rồi, giờ thì coi tôi như bạn, đừng xỉ vả tôi nữa là được. Giờ anh có cuộc sống của anh, có gia đình rồi. Chúng tôi không thể ở bên nhau được nhưng anh không chịu.
Tôi đẩy anh về, bảo nếu anh không về thì từ sau sẽ không được gặp tôi. Anh bất lực, đứng ở cổng. Mãi một lúc sau anh mới về.
Những ngày sau tôi đến dạy, anh luôn mang đồ ăn vào phòng cho rồi cứ đứng nhìn tôi đến lúc vợ anh gọi, rồi hôm nào cũng đòi đưa tôi về. Từ chối không được, tôi đành theo anh. Về đến nhà, anh đều muốn hôn tôi nhưng tôi né tránh. Tôi luôn tự nhủ, bản thân mình đủ lý trí để vượt qua. Nhưng rồi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.