Chương 3

Tôi bắt đầu đi làm gia sư tiếng anh từ năm hai, và điều này không ảnh hưởng đến tình cảm hay thời gian gặp nhau của hai đứa. Tình yêu tưởng như êm đẹp đó cứ thế kéo dài năm năm. Khi tôi ra trường đi làm, anh vẫn đang học tiếp vì trường anh học năm năm. Cũng rất nhiều lần, anh đề nghị muốn được gặp bố mẹ tôi nhưng tôi đều từ chối với lý do là họ rất bận. Tôi thì chưa một lần gặp bố mẹ anh, dù đôi khi anh đề nghị tôi về nhà cùng anh. Lúc đó tôi vẫn còn ngây thơ, chưa hề biết rằng làm công an, lấy vợ phải thẩm tra lý lịch ba đời. Đơn giản, tôi chỉ tự ti về nghề nghiệp của bố mẹ nên không dám cho anh gặp mà thôi.

Cho đến khi anh ra trường, tôi vẫn ở lại Hà Nội làm cho một công ty, còn anh về tỉnh làm. Từ khi anh về tỉnh làm, tôi cũng thường xuyên về quê hơn nhưng chính vì thế tôi chợt nhận ra những bất thường trong gia đình. Bố mẹ tôi vốn dĩ kinh doanh mại da^ʍ, dù rất nhiều lần tôi khuyên họ từ bỏ, nhưng chẳng ích gì. Đến giờ, ngoài mại da^ʍ, họ còn mua bán ma tuý. Dù họ không kinh doanh ở nhà, nhưng những người làm nhà tôi đều biết, bố mẹ tôi cũng cấm tôi đến chỗ đó.

Tôi dù mỏi miệng cầu xin bố mẹ dừng lại, nhưng vì lòng tham vô đáy, họ không chịu nghe. Họ vẫn rất tốt, rất yêu thương tôi, lo cho tôi một cuộc sống đầy đủ nhưng điều này chỉ làm tôi cảm thấy bất an.

Lúc này, anh càng muốn gặp bố mẹ tôi. Anh hỏi tôi rất nhiều lần nhưng tôi chỉ nói họ làm kinh doanh. Anh bảo anh được về tỉnh làm, mong được gặp họ lắm, nhưng tôi đều từ chối, rằng họ quá bận. Anh cũng đề nghị tôi xin về Quảng Ninh làm. Tôi đồng ý, nhưng vì hợp đồng chưa kết thúc nên tôi quyết định làm thêm năm nữa mới về. Lòng tôi rất day dứt bất an, nhiều lúc không biết có nên nói cho anh biết hay không nhưng rồi t không đủ can đảm để nói, cứ giấu trong lòng.

Có đợt, công an làm rất gắt gao, bố mẹ tôi cũng nằm trong vùng của họ, tôi khuyên họ dừng lại, nhưng họ dường như mặc kệ lời tôi cảnh tỉnh. Tôi chỉ còn nước im lặng. Công việc của tôi bắt đầu bận hơn. Tôi ít về nhà hơn hẳn, nỗi nhớ anh càng vơi đầy. Mỗi tối anh và tôi đều gọi video, nói rất nhiều chuyện. Công việc của anh cũng bận hơn. Nhưng tình yêu thì vẫn vậy, say đắm cuồng nhiệt, mà đôi khi tôi nghĩ rằng nó là cả cuộc đời.

Nhưng rồi đúng là, cuộc đời cũng chỉ xoay vần, cái gì rồi cũng có thể xảy ra được. Một hôm, sau giờ tan làm, mở máy điện thoại, tôi thấy bốn mươi ba cuộc gọi nhỡ, của anh hai cuộc, còn lại của nhà. Tôi gọi vội lại về nhà. Cô giúp việc gọi, bảo về ngay có việc gấp. Tôi hỏi việc gì, cô bảo bố mẹ tôi bị bắt rồi.

Tôi nghe tin mà choáng váng cả đầu óc. Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi mặc nguyên bộ đồ đi làm, ra cây rút vội ít tiền rồi bắt taxi về thẳng nhà. Trên đường về, tôi cứ run rẩy, lòng bất an vô cùng, vừa trách bản thân sao không khuyên nổi bố mẹ, vừa trách bố mẹ tham lam đi theo con đường bất chính, rồi lại thương họ. Tôi cứ vừa khóc, vừa lo lắng, rồi có điện thoại của anh, vừa bắt máy, anh đã cười:

- Đây là vụ án đầu tiên anh thực hiện, bắt được một ổ mại da^ʍ và ma túy. Có khi lần này kẻ chủ mưu kia sẽ bị tử hình. Cuối cùng cũng diệt được một con sâu của xã hội. Em thấy anh giỏi không? Mới đi làm mà đã phá được ổ tệ nạn xã hội.

Tôi cười đau khổ:

- Đó là bố mẹ em anh ạ. Bố mẹ em bị bắt rồi.

- Em nói gì cơ? Anh không hiểu, sao lại là bố mẹ em?

- Bố mẹ em bị bắt rồi. Người anh kể đến là bố mẹ em. Em luôn giấu anh, thật sự, bố mẹ em làm trùm mại da^ʍ, cô giúp việc vừa gọi bảo em, em đang bắt xe về nhà.

- Em... anh thật sự không hiểu. Cái gì?

Tôi tắt máy, anh gọi lại mấy lần nhưng tôi không nghe. Ngồi trên xe, nước mắt cứ lã chã rơi. Tôi không biết phải làm như thế nào, đầu óc rối bời, bỗng dưng cảm thấy tương lai mù mịt. Ngoài đường tối, như tương lai của tôi.