Chương 1

Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có khá giả . Từ nhỏ đã sống như 1 cô công chúa , mặc dù tôi tự biết những đồng tiền do bố mẹ tôi làm ra là những đồng tiền phạm pháp. Tất cả đồ dùng của tôi từ bé đã là hàng hiệu chẳng thiếu thốn gì . Chỉ duy nhất là thiếu tình yêu của bố mẹ. Tôi ở 1 căn nhà to rộng ở đất Quảng Ninh , đi học đều có xe ô tô đưa đón . Bố mẹ tôi đi làm suốt ngày, chỗ họ làm ở xa khu nhà tôi ở.

Từ lúc tôi học tiểu học , tôi đã nhận thức được bố mẹ tôi làm gì. Bởi có rất nhiều người nói với tôi,rằng bố mẹ tôi kinh doanh mại da^ʍ trá hình. Những người xung quanh mỗi khi gặp đều bàn tán rất nhiều về tôi, đại loại nói tôi là con nhà làm mại da^ʍ, rồi bảo tôi sau này cũng làm kave nọ kia.. Ban đầu tôi khó chịu khi nghe những lời nói ấy, nhưng dần dần tôi quen nên cũng mặc kệ. Có lẽ bố mẹ tôi biết tôi bị dè bỉu vì họ, nên họ quyết định cho tôi lên Hà Nội khi tôi học cấp 2. Bố mẹ mua cho tôi 1 căn nhà ở Hà Nội , thuê 1 người giúp việc đến ở cùng tôi và cho tôi học một trường cấp 2 bình thường ở Hà Nội (Đặng Trần Tôn)

Tôi là 1 đứa khá nhanh nhẹn, lại rất chăm học nên từ bé đã học giỏi, chẳng bao giờ tự ti vì gia đình mình thế này thế kia mà tự ti thu khép mình. Lên Hà Nội học, tôi luôn thể hiện sự chăm chỉ của bản thân ,nên hầu như lúc nào cũng đứng top 5 của lớp.

Ở lớp tôi ngoài tôi ra, còn có 1 bạn ở Quảng Ninh nên chúng tôi chóng chơi thân với nhau.. cậu ấy cũng như tôi , được bố mẹ gửi lên Hà Nội học , với hy vọng sẽ được học trong 1 ngôi trường tốt hơn. Vì cậu ấy hơn tôi 1 tuổi do đi học muộn nên tôi gọi là anh . Tôi chưa bao giờ kể cho anh nghe vê chuyện của gia đình mình . Còn anh, rất hay kể về gia đình mình với vẻ cực kì tự hào. Bố mẹ anh đều làm công an, nên rất hi vọng anh sau này sẽ đi theo con đường của họ..

Anh và tôi chơi thân với nhau đến nỗi ai cũng cho rằng chúng tôi yêu nhau, mặc dù khi đó mới là cấp 2.

Hằng ngày dù sớm hay khuya, anh đều đạp xe đến nhà chở tôi đi học và đưa tôi về.

Anh cũng chưa bao giờ thắc mắc hỏi bố mẹ tôi ở đâu, hoặc đại loại những câu như vậy..

Thỉnh thoảng, anh cũng hay lên nhà tôi chơi và ở lại ăn cũng tôi và cô giúp việc.

Anh học rất giỏi, chỉ trừ môn Tiếng Anh, còn tôi học giỏi đều các môn, nhất là Tiếng Anh . Như kiểu chúng tôi sinh ra để bù trừ cho nhau.

Rồi chúng tôi cùng nhau đi qua các năm tháng học trò cấp 2..

Đến năm lớp 10, tôi quyết định thi vào cấp 3 trường Trần Hưng Đạo, còn anh quyết định học trường văn hóa công an(t35) ở Thái Nguyên. Hai đứa bạn thân giờ mỗi đứa 1 nơi, lúc chia tay tôi đã ôm anh khóc rất nhiều ,cảm giác lúc đó, tình cảm thật trong sáng. Lúc học cấp 3 , tôi đã được bố mẹ sắm cho điện thoại , còn anh thì không có nên chúng tôi chỉ liên lạc với nhau qua thư từ..

Mỗi tháng tôi đều lên Thái Nguyên thăm anh vì anh không được ra ngoài..

Anh càng lớn ,càng đẹp trai,mới lớp 10 đã cao 1m75. Còn tôi cũng cao và rất trắng . Mỗi lần tôi đi cạnh anh, ai cũng nghĩ chúng tôi 18 đôi mươi yêu nhau, vì nhìn khá đẹp đôi.

Rồi tôi tặng anh 1 chiếc điện thoại,có điện thoại chúng tôi liên lạc với nhau nhiều hơn. Mặc dù anh học công an,hạn chế việc dùng điện thoại nhưng chúng tôi vẫn nói chuyện được hằng ngày.

Tuổi mới lớn, những rung động đầu đời cũng vì thế mà trở nên đẹp đẽ vô cùng.

Những lần gặp nhau và đi chơi cùng anh, nhiều khi tôi thấy có chút lạc nhịp trong tim.

Anh thì vẫn vô tư, khoác vai tôi như 2 thằng đàn ông..

Còn tôi, mỗi lần nói chuyện, mỗi lần tiếp xúc thân mật với anh, tôi đều đỏ mặt, rồi thấy rất lạ. Rồi dần dần tôi phát hiện mình thích anh.

Tôi nghe đâu đó có câu nói, rằng người ở cạnh mình lúc tuổi học trò, dễ là người làm bản thân mình rung động nhất. Có lẽ là đúng với tôi.

Nhưng tình cảm ở tuổi này,chẳng làm tôi kém cỏi đi, mà càng làm tôi có động lực học thật giỏi hơn.

Chúng tôi cứ thân thiết và dần trưởng thành như thế, thứ tình cảm thiêng liêng kia, tôi cũng cất giấu 1 góc riêng cho bản thân mình.

Đến năm học lớp 12.

Anh gọi điện cho tôi, giọng rất hồ hởi, thông báo rằng anh có người yêu.

Tim tôi như nghẹt thở, bỗng chốc thấy mất mát vô cùng.

..

Nhưng tôi vẫn chúc mừng anh,tắt máy, tôi cảm thấy nhói lòng, rồi cay xè hai khóe mắt.

Những ngày sau khi có người yêu anh ít liên lạc với tôi hẳn,lúc đó chúng tôi cũng đã dùng Facebook rồi . Tôi thấy anh up ảnh cô bạn gái anh, đó là 1 cô gái xinh xắn, khuôn mặt trong sáng vô cùng, học cùng trường với anh. Rồi tôi tự nhủ, người như thế mới xứng đáng với anh..

Rồi cũng đến lúc chúng tôi thi đại học,tôi cố gắng học để quên đi tình cảm vụng dại của mình. Còn anh vẫn hạnh phúc bên cô gái kia và với ước mơ làm công an của mình nên dường như anh đã quên mất tôi.

Cho đến khi thi xong đại học, chúng tôi được nghỉ hè chờ kết quả , tôi không về quê , anh cũng xin bố mẹ ở lại Hà Nội để làm thêm . Anh gọi tôi, rủ tôi đi ăn. Ngồi anh kể chuyện anh chia tay cô gái kia. Tôi im lặng, chẳng hỏi nguyên nhân , trong lòng rối bời, chẳng biết nên vui hay buồn,sau đó xin lỗi tôi vì có người yêu mà đôi khi quên mất tôi, tôi cười buồn, chỉ nói không sao, lớn rồi , tôi đâu còn là cô gái bé nhỏ cần anh che chở mỗi lúc đâu.

Hôm sau anh lại gọi tôi , rủ tôi đi tìm phòng trọ, vì phòng trọ cũ của anh xa chỗ làm thêm quá. Tìm mãi nhưng cuối cùng chẳng ưng cái nào, nhà tôi lại gần chỗ đó ,nên tôi hỏi thử anh có muốn ở cùng nhà tôi không ? Anh có lẽ cũng coi tôi như thằng bạn thân, nên suy nghĩ hồi lâu rồi cũng đồng ý . Lúc anh đến nhà tôi ở, cô giúp việc lại tỏ ra rất vui .chắc có lẽ cô cũng quen với việc anh thường đến nhà tôi từ hồi cấp 2.

Buổi sáng anh đi làm, tôi ở nhà chẳng biết làm gì nên xuống bếp bảo cô giúp việc dạy nấu ăn..

Chắc do tôi có duyên nên mới 1 tuần đã nấu được khá nhiều món cơ bản , cô giúp việc cũng vui, bảo rằng như thế này có khi cô không cần ở đây nữa.

Đến tối chẳng hiểu sao, cô ấy gọi cho bố tôi ,xin cho về Quảng Ninh giúp việc nhà tôi, vì đó giờ nhà khá nhiều việc ,tôi trên này cũng đủ lớn rồi. Tôi cũng đồng ý ,gọi bảo bố tôi như vậy và ông cũng ok.

Hôm sau thì cô ấy về quê , nhà chỉ còn mình tôi và anh... Anh đi làm đến tận chiều, làm cho 1 quán coffee, hôm nào cũng như hôm nào, khi anh về, tôi đều nấu cơm cho anh ăn . Những món ăn của tôi cực kì đơn giản nhưng hầu như anh đều khen ngon và ăn hết. Nhiều lúc tôi nghĩ hạnh phúc cứ đơn giản như vậy thì tốt biết bao.

Mỗi tối, tôi và anh đều nằm ở phòng khách xem phim, rồi nói rất nhiều chuyện...

Có lần tôi hỏi anh:

- Sao anh lại chia tay Hân ?

- Thật ra anh không hề yêu cô ấy, lúc ban đầu anh cứ nghĩ đó là tình yêu, nhưng thật ra chỉ là ngộ nhận, sau này anh và cô ấy cãi nhau nhiều quá, nên chia tay.

- sao lại là ngộ nhận ? Chẳng lẽ yêu hay không anh cũng không biết ?

- Không phải anh không biết, trước cô ấy, anh đã từng thích 1 người nhưng anh sợ mất người đó nên không bao giờ dám nói ra. Ban đầu chỉ nghĩ là thích , nhưng anh phát hiện ra là anh yêu cô ấy. Nhưng thật sự khoảng cách giữa anh và cô ấy rất mong manh. Tiến thêm 1 bước có khi là yêu nhau, cũng có khi sẽ chẳng còn là gì cả.

- Người đó là ai?

- Anh xin phép giữ bí mật.

Tôi không hỏi thêm, sợ rằng tò mò sẽ khiến anh khó xử, nên cũng im lặng. Tôi hỏi sang truyện khác.

- Anh biết yêu từ lúc bao nhiêu tuổi ?

- 14 tuổi

- Haha yêu sớm thế, mối tình đầu của anh 14 tuổi, giờ anh còn nhớ cô ấy không?

- Vốn dĩ chưa từng quên, tại sao phải nhớ ?

- haha ,Anh đọc ngôn tình nhiều quá à? Câu này em nghe quen lắm hình như đọc ở đâu đó rồi .

- Ngôn tình cũng áp dụng được trong cuộc sống mà, anh thấy câu đó hợp với anh.

Tôi chẳng nói gì, cười khanh khách, 14 tuổi anh đã biết yêu, còn sớm hơn cả tôi. 16 tuổi tôi mới bắt đầu cảm giác thích anh , 17 tuổi tôi mới nhận ra rằng mình yêu anh..

Chẳng lẽ tình yêu, có thể thật sự xuất hiện ở tuổi 14 sao ? Bản thân còn chưa đủ lớn để nhận thức mọi vấn đề cơ mà!

- Hết p1 -