"Đi thôi."
Cô bé loli như thể đang cầm một con gà con bằng một tay, ra lệnh cho những sinh viên nam đang vô cùng sự kinh ngạc kia đi.
Cô dừng lại một chút và lắc lắc người trong tay đã hoàn toàn ngớ người, nói: "Nếu có thể đánh thì cũng có ích đấy."
Hồ Nhất Châu: “……”
Hiệu trưởng em sai rồi TAT!
Xuất hiện một cách ngoạn mục khi đi ra phía sau tòa nhà như thế này, có thể tưởng tượng được khi Vương Lạc và Vũ Tráng Tráng thấy, biểu hiện của họ sẽ như thế nào.
….
Cả hai người đều cười đến nỗi té ngã ra.
"Ôi, đây là ai vậy? Sao không tự đi được? Chân bị gãy rồi à?" Vũ Tráng Tráng bắt chước giọng điệu của Hồ Nhất Châu hôm qua.
Còn Vương Lạc thì trả lại nguyên văn lời cậu ta nói: "Cho dù hậu cung có ba nghìn mỹ nhân thì hiệu trưởng chỉ sủng ái chúng ta~ chỉ sủng ái chúng ta~ Nhưng thấy cậu ghen tị như vậy, nên chúng mình sẽ giúp cậu thuyết phục cô ấy phân chia đều nhau hết nhé, chúng mình sẽ đối xử tốt với cậu nhé?"
Hồ Nhất Châu cảm thấy bản thân mình như đã chết, nước mắt của sự xấu hổ đã rơi cạn từ lâu, bây giờ chỉ còn lại một lòng tràn đầy oán hận: "Quả nhiên là các cậu. Mình đã nói sao mà hiệu trưởng lại biết tụi mình ở đó, còn chuẩn bị sẵn máy kiểm tra nồng độ cồn!"
Tới đây, đội ngũ cuốc đất của Thời Miên đã thành công mở rộng thành bảy người.
Nhìn những nam sinh ranh ma ấy chia thành hai nhóm, cả hai bắt đầu cuốc đất, Thời Miên tính toán bằng ngón tay mũm mĩm của mình: "Mới ngày thứ hai, đã có hơn một nửa sinh viên bị tôi dụ dỗ, Triệu Tra sẽ không tức giận chứ?"
Hệ thống tỏ ra đồng tình: [Chắc chắn là sẽ tức giận, tức giận mà bất lực.]
"Tức giận mà bất lực cũng là tức giận." Thời Miên cảm thấy có điều gì đó không ổn với Triệu Tra: “Ngay cả khi muốn tìm cớ, cũng không nên không quan tâm đến hậu quả như vậy, trường học đóng cửa thì có lợi ích gì cho anh ta?? Trừ phi..."
[Trừ phi cái gì?]
"Trừ phi có hai khả năng: Anh ta quá ngốc không nghĩ nhiều đến vậy, hoặc là anh ta có mục đích khác."
Quả nhiên sự kí©h thí©ɧ này có hiệu quả, ngay trong ngày hôm đó, Sa La đã đến tìm Thời Miên: "Hiệu trưởng, có phụ huynh đang đợi cô ở văn phòng."
Thời Miên nhìn qua bầu trời hoàng hôn sắp biến mất: "Đến nhanh đấy."
"Hả?" Sa La khó hiểu nhìn sang.
"Không có gì." Thời Miên thu ánh mắt lại, nhảy từ ghế xuống: "Cô đợi tôi một chút."