Cuối cùng Triệu Tra cũng đi đến bệnh viện, là được người ta khiêng trên cáng.
Ngoại trừ ba người xui xẻo bị bắt quả tang, những học sinh còn lại đều đi theo, lúc khiêng cáng cũng chẳng quan tâm đến lưng Triệu Tra, suýt nữa làm cho anh ta tức điên gần chết.
Khi đến bệnh viện kiểm tra thì kết quả anh ta vẫn hoàn toàn không bị sao cả.
Triệu Tra thì ngớ người, còn sắc mặt Tôn Trường Không thì vô cùng khó coi: "Anh chắc chắn là anh ta không bị gì sao?"
Bệnh viện còn mở cửa được ở hành tinh Phan Đạt là do còn chút có chút uy tín, bác sĩ trả lời vô cùng khách sáo và liếc nhìn một cái: "Có vấn đề, vấn đề ở đầu óc. Tôi khuyên ông nên đưa anh ta xuống khoa tâm thần ở tầng dưới, chữa trị ở bên đó sẽ tốt hơn."
Khi Triệu Tra còn ở trường thì đã bị ai chế nhạo như vậy đâu nên khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.
Nhưng bây giờ anh ta còn cần người ta chữa bệnh nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Bác sĩ, anh xem lại giúp tôi, lưng của tôi thực sự rất đau. À, đúng rồi, tôi bị người ta tiêm một mũi nên mới bị thành ra như này."
Vì sức khỏe của mình, anh ta còn phải nói ra những chuyện xấu hổ đến thế, lúc này bác sĩ cũng nghiêm túc hơn một chút: "Vậy có thể do anh đến muộn rồi."
"Đến muộn?" Triệu Tra cảm thấy lo lắng.
Bác sĩ: "Đúng, thời gian kéo dài quá lâu, vết tiêm đã tự lành lại. Dù sao tôi nhìn cũng không thấy có gì."
Triệu Tra: "......"
Lần này không chỉ Tôn Trường Không, mà cả ánh mắt của những học sinh nhìn anh ta cũng đã thay đổi.
Giả bệnh đã đành, sao còn có thể vu khống người khác nữa chứ? Chỉ vì bị mất mặt mà làm đến nỗi này sao?
Triệu Tra đau khổ nhưng không thể nói ra: "Bệnh viện này không được, đổi bệnh viện khác! Nhất định đổi bệnh viện khác, chắn chắn sẽ kiểm tra ra!"
Tôn Trường Không không muốn nói gì thêm nữa, nhìn anh ta đầy sắc bén: "Vậy tự anh trả tiền đi."
Hai học sinh ở lại để khiêng cáng, còn những học sinh còn lại và cả Trương Thiên Minh đều bị đuổi về học viện để tập luyện.
Dĩ nhiên, những người này không thể nào đi tìm Thời Miên, Trương Thiên Minh còn hỏi thăm vài người như Trần Hàn: "Chẳng lẽ bọn ngốc kia thật sự đi học sao?"
Dĩ nhiên lũ ngốc kia không đi học, chỉ là họ xui xẻo bị bắt tại trận mà thôi…
"Mà thôi cái đầu của mi!"
Cuối cùng Vương Lạc cũng đặt cây cuốc xuống đất, cảm thấy cơ thể của mình đã được tháo ra và lắp lại.