Chương 3: Họ hàng...

Lâm Đào cười tươi đắc ý, anh nghiêng người nhìn chằm chằm về phía Lâm Tinh Nhược đang xấu hổ đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, “Thật vậy không? Thế thì tôi cũng thật là vinh hạnh, cảm ơn bạn nhỏ, người hâm mộ trung thành của tôi.” Ba từ “fan trung thành” được anh nói ra với giọng điệu vô cùng đặc biệt, như thể đang muốn nhắc nhở Lâm Tinh Nhược rằng “Đừng giả vờ nữa.”

“Không có gì…” Lâm Tinh Nhược xấu hổ, lúng túng cười gật gật đầu, thật sự muốn đấm vào khuôn mặt đẹp trai đó một phát.

“Huấn luyện viên Lâm, cô ấy tên là Lâm Tinh Nhược, cùng họ với anh đó.”

Lâm Đào tỏ vẻ kinh ngạc, khoa trương nói: “Thật là trùng hợp, bạn học Lâm, nói không chừng có khi chúng ta lại là họ hàng cũng nên.”

…..

Xe dừng ở cổng trường trung học Giang An Nhất, sau khi xuống xe, Lâm Tinh Nhược mở điện thoại lên mới nhìn thấy tin nhắn anh gửi nửa tiếng trước: "Đóa Đóa, đến văn phòng của ba, ba có chuyện muốn nói với con."

Lúc đó, cô bị người ta chụp ảnh đến choáng váng đầu óc nên cô còn tâm trí nào mà xem điện thoại. Cô tìm cớ nói với Tần Ninh có việc gấp muốn về nhà, bắt một chiếc taxi trở về căn cứ huấn luyện Giang Lam.

Sau khi đến phòng làm việc của anh, cô phát hiện không có ai, Lâm Tinh Nhược liền trực tiếp ngồi lên ghế ông chủ của anh để chờ anh, có thể là bởi vì dáng người anh cao lớn nên cái ghế này cũng hơi lớn so với Lâm Tinh Nhược, ngồi lên có cảm giác cả người đều chìm vào trong đó.

Trên bàn bày có mấy tấm ảnh, trong đó có một tấm ảnh chụp tập thể của mọi người vào mấy năm trước khi Lâm Đào còn là đội trưởng đội bóng rổ Giang Lam và nó được chụp khi anh đoạt giải quán quân. Một bức ảnh khác là khi cô được vài tháng tuổi, Lâm Đào mặc áo số 7 của mình và ôm cô, khi đó cô mũm mĩm giống như một con búp bê. Khi đó Lâm Đào cũng còn rất trẻ, thời kỳ còn là đội trưởng anh rất hăng hái, tự do tự tại và tràn đầy sức sống, đó là những năm tháng mà đội bóng rổ Giang Lam và anh nổi bật nhất.

Cô nghĩ, có lẽ cô đã gây cản trở anh, trở thành gánh nặng của anh. Nếu không có cô, anh sẽ không dừng lại ở bóng rổ nam Giang Lam và sẽ có sự phát triển tốt hơn.

Gia đình Lâm Đào kinh doanh đồ thể thao ở thành phố Giang Ninh bên cạnh, gia thế vững chắc, có thể coi là một gia đình giàu có ở Giang Ninh. Nhưng thân là con trai duy nhất trong gia đình, từ nhỏ anh đã có tình yêu đặc biệt với bóng rổ. Năm 16 tuổi, anh đã bất chấp sự phản đối của gia đình mà một mình đến thành phố Giang Lam, thông qua tuyển chọn anh gia nhập vào đội tuyển trẻ Giang Lam, năm 17 tuổi, anh đã trở thành một thành viên của đội bóng rổ nam Giang Lam, cho đến năm trước khi vinh quang giải nghệ, sự nghiệp không hề giữ lại mà cống hiến toàn bộ cho đội bóng rổ Giang Lam, năm sau anh đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên trưởng đội bóng rổ nam Giang Lam, đối với Giang Lam, anh dường như có tình cảm khó có thể dứt bỏ.

Lâm Tinh là con của Lâm Đào và người vợ đầu tiên Mạnh Ngọc Kiều, lúc ấy anh mới 20 tuổi, ba mẹ trong nhà vốn cho rằng anh đã được nuông chiều từ nhỏ, anh đối với bóng rổ chỉ là đam mê nhất thời, không chịu nổi khổ sở huấn luyện, không nghĩ tới anh lại ở trong đội bóng rổ Giang Lam tới vài năm.

Người lớn tuổi trong gia đình nghĩ ra một cách “đường cong cứu nước”, muốn anh nhanh chóng kết hôn sinh con. Kêu anh nghe theo sự sắp xếp của gia đình mà kết hôn, sau khi sinh con, bọn họ sẽ không ngăn cản anh nữa. Ba mẹ anh nghĩ rằng khi anh đã có mái ấm riêng của mình, anh sẽ yên bề gia thất, không tập trung vào “quả bóng” nữa.

Lâm Đào chấp nhận sự sắp đặt của gia đình, kết hôn với con gái của một người bạn của cha, mặc dù từ khi kết hôn, hai người gặp nhau tổng cộng chỉ có hai lần, còn anh hầu hết thời gian đều ở trong sân chơi bóng, Mạnh Ngọc Kiều ở khán đài nhìn anh.