Chương 17: Chàng trai số 7 nhà cậu!!!

Hai người đứng cạnh nhau ở cửa phòng giáo dục chính trị, chờ xử lý.

“Cậu nói vừa rồi cậu ngẩn người làm cái gì chứ? Nếu như vừa rồi hai chúng ta chạy nhanh, chân cẳng của thầy tuyệt đối sẽ không đuổi kịp hai chúng ta, thời khắc mấu chốt thì cậu lại làm rớt dây xích gì vậy chứ!” Giang Tử Nhu phàn nàn giận dỗi.

Lâm Tinh Nhược ngơ ngác nói, “Tử Nhu, hình như tớ thích chàng trai số 7 kia...”

Ánh mắt Giang Tử Nhu đột nhiên sáng lên, radar tám chuyện trên đỉnh đầu cô ấy lóe lên, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huýt cô một cái: “Không phải chứ, nhanh như vậy mà cậu đã thích rồi.”

Lâm Tinh Nhược giả làm nữ chính trong phim nói lời thoại, giả vờ lau nước mắt, vẻ mặt thâm tình nói: “Đúng vậy, chỉ liếc mắt một cái, chỉ liếc mắt một cái là tớ đã yêu anh ấy, tớ nhất định phải gả cho anh ấy!”

Hai người đóng kịch qua lại, ở ngoài cửa phòng giáo dục chính trị âm thầm đùa giỡn.

Cánh cửa đột nhiên được mở ra, chủ nhiệm nói: “Thực là, hai em, đến đây mà vẫn còn cười!”

Sau đó hai người bọn họ bị “mời” đi vào phòng, sau khi bị hiệu trưởng dùng một trận nước miếng loạn xạ nghiêm khắc giảng dạy, quyết định đưa ra hình phạt cho hai người là “báo cáo phê bình trước toàn trường”, sau đó để cho giáo viên chủ nhiệm dẫn người về. Chị Triệu trở lại trường học, dường như những điều tốt đẹp đều bị gián đoạn nên tâm tình cũng cực kỳ không tốt, từ phòng giáo dục chính trị dẫn hai người bọn họ trở về lại phê bình tiếp một trận gay gắt.

Sau khi ra khỏi văn phòng, cả hai đều ủ rũ, đầu óc quay cuồng. Liếc nhau một cái, sau khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương, cả hai đều phá lên cười.

Lăn qua lăn lại một thời gian lâu như vậy, trở về lớp ngồi chưa nóng ghế đã tới giờ tan học, thu dọn cặp sách đi ra ngoài trường, đυ.ng phải Tần Ninh lớp năm, Tần Ninh nhìn thấy hai người, chạy tới cười điên cuồng vào mặt hai người bọn họ, “Hai cậu hôm nay thật sự nổi danh rồi, trốn học lại bị chủ nhiệm bắt, mình không cần đến phòng tập thể dục cũng đã nghe nói về sự tích vinh quang của hai cậu.” Hôm nay thi đấu trong đó có đội của Tần Ninh lớp năm, thấy Tần Ninh cười như điên, đầu hai người như bốc khói.

Ba người vừa trò chuyện vừa đi ra khỏi cổng trường, mới đi được vài bước, Giang Tử Nhu liền tiến lại gần lắc lư Lâm Tinh Nhược, nói, “Mau xem, chàng trai số 7 nhà cậu ở đó.”

Cô lại nói với Tần Ninh, “Chính bởi vì chàng trai số 7 xui xẻo này, hai đứa tớ mới bị sa lưới, còn Tinh Nhược thì liếc mắt một cái đã yêu, nhìn cậu ta ngay cả đi cũng không đi nổi.”

“Hả? Cái gì?” Tần Ninh vừa nghe vội vàng vươn cổ nhìn.

“Người đang đứng bấm điện thoại đó.” Giang Tử Nhu chỉ cho cô ấy.

Cậu ấy thay đồng phục học sinh ngắn tay, áo khoác lên vai, trong tay cầm một quyển sách, đứng ở ven đường bấm điện thoại.

Lâm Tinh Nhược lại nhìn ngơ ngác, nhìn nghiêng cũng rất giống, chẳng lẽ là ảnh hưởng tâm lý của cô sao? Tại sao càng nhìn càng giống nhau?

“Đây không phải là bạn học của lớp tớ sao?” Tần Ninh liếc mắt một cái mới phát hiện, chàng trai số 7 này lại là lớp cô ấy, nhìn bộ dạng mê muội của Lâm Tinh Nhược, cô ấy đi qua vỗ vỗ bả vai cô, nói “Thật hiếm thấy khi thấy Tinh Nhược thích một người, chung thân đại sự của cậu phải đặt trên bản thân mình rồi.”