Đại thần tượng bùng nổ chỉ kéo dài được một phút, sau đó hắn hoang mang nhào lên giường, chân còn bị vướng drap giường liền ngã, đầu nện ở trên đùi của ta.
“Ngươi đừng khóc a, ngươi không thích thì sau này chúng ta không chơi nữa.” Nói xong, hắn dè dặt hỏi, “Ngươi là khóc thật, không phải đã hoàn toàn đắm chìm vào nội dung trong kịch bản chứ?”
Ta khóc lóc cái rắm.
Đại thần tượng lẩm bẩm: “Kịch bản còn chưa diễn đến cảnh bắt nạt a, nhưng xem ra là khóc thật.”
Ta hai mắt đẫm lệ mà nắm lấy tay hắn: “Nếu như chúng ta bên nhau, ngươi có bắt nạt ta, ghét bỏ ta, sau đó tàn nhẫn mà vứt bỏ ta hay không.”
Đại thần tượng xoắn xuýt: “Ngươi rốt cuộc là thoát vai diễn chưa?”
Ta nói, “Ngươi đánh trống lãng sang chuyện khác.”
Đại thần tượng hỏi ngược lại: “Vậy ngươi sau này sẽ toàn đánh ta sao?”
Ta dùng bàn tay của hắn lau nước mắt: “Không nhất định, xem tình huống.”
Đại thần tượng tiện tay cho ta lau nước mũi: “Được rồi, dù sao ta cũng quen rồi.” Hắn lấy tay lau vào quần áo sạch sẻ sau đó ôm vai ta, “Ngươi là tiểu Điềm Tâm của ta, ta sẽ vĩnh viễn tốt với ngươi, sẽ không bắt nạt ngươi, ghét bỏ ngươi, vứt bỏ ngươi.”
Ta cảm động đem đầu chôn vào bả vai của hắn: “Vậy ta sau này cũng khắc chế một chút, không đánh ngươi.
“Vậy chúng ta tiếp tục?”
Đại thần tượng cởϊ qυầи áo.
“Tiểu cô nương, ai cũng không thể cứu được ngươi, khà khà khà.”